Chương 252: Không thể không chết (1)
Qua giừa trưa, trời trút xuống mưa to, bầu trời xám xịt như đêm. Cừa phủ Đông cung nhưng lại mờ ra, xa giá của Thái tử trong mưa to ngập trời đi đến Bắc Uyển.
Chu Lệ đúng là thật sự nổi giận, không muốn gặp Thái tử. Chu Cao SÍ cũng nổi lẻn bướng binh, quỳ gối ngoài Nghi Thiên điện suốt nửa canh giờ. Bọn thái giám biết rò thân thê Thái tử không tốt, sợ hăn xảy ra chuyện không hay, vội vàng chạy ra ngoài hoàng cung mời Trịnh Hòa tới. Sau khi nhận được ý chi tiếp tục xuất chinh Tây Dương, Trịnh Hòa liền rời khói Hoàng đế, ra ngoài hoàng cung trông coi công việc, trù bị công tác ra khơi.
Trịnh Hòa nhận được tin báo, cùng lo lắng Thái tử xảy ra chuyện, vội và mặc gió mưa cười ngựa chạy về Bắc uyển. Sau một phen vất vả cầu khẩn, Chu Lệ mới bằng lòng gặp mặt Chu Cao Sí.
Lúc này, Chu Cao Si ờ ngoài Nghi Thiên Điện, đã quỳ suốt một canh giờ, hai tên thái giám xuất ra toàn bộ sức mạnh mới đem hăn kéo dậy được, sau đó diu hắn bước từng bước một vào bên trong điện.
Chu Cao Sí cuối cùng đà thấy được phụ hoàng, chi thấy biểu tinh của Chu Lệ lạnh như băng, mày nhíu chặt, hiện ra thần sắc dừ tợn. Loại vẻ mặt này của phụ hoàng, Chu Cao Sí ấn tượng khắc lại quá sâu, lúc trước khi phụ hoàng giết Phương Hiếu Nhụ, giết Thiết Huyễn cũng là vẻ mật này.
Xem ra tình huống so với tường tượng còn trầm trọng hơn nhiều, Chu Cao SÍ đi đến cách Chu Lệ ba thước liền quỳ xuống, cung kính hành lễ.
Bên ngoài đột nhiên một ánh sáng lóe lên, đùng đoàng một tiếng sắm rền, Chu Lệ mới từ trong kè răng rít ra vài chữ nói: “Thái tử nhất quyết muốn gặp trẵm là có chuyện gì?"
“Hồi bầm phụ hoàng, mũ thần nghe nói thánh chi muốn lập tức xử trảm Chu Tản."
Chu Cao SÍ cúi người nói: "Nên vội đến đây xin phụ hoàng chứng thực."
...1 T
“Trâm có thê nói cho ngươi biêt, không phải là giả."
Chu Lệ âm thanh lạnh lùng nói:
“Ngươi bây giờ có thể trờ về rồi."
“Chiết Giang hiện giờ lòng người bàng hoàng, lại gặp phải thiên tai, nhi thần cả gan cầu xin phụ hoàng..."
Chu Cao Sí dập đầu nói:
"Lấy chừ tinh thay cho chừ lí mà khai ân, tạm thời tha cho hán một mạng, để hắn lặp công chuộc tội."
“Hắn viết những thứ như vậy, ngươi còn dám cầu tình cho hắn sao?"
Chu Lệ vẻ mặt ảm lành, thanh âm như từ Cửu u Hoàng Tuyền phát
“Hắn đà không có vua này, ngươi cũng muốn không có người cha này sao?"
Tuy ràng đà có chuẩn bị tâm lý nhưng trong lòng Chu Cao SÍ vân không khỏi chìm xuống, giống như bị ném vào vực sâu không đáy. Mài đến khi hán nhớ tới bản thân minh trước khi ra khôi cửa đà quyết tậm "tim đường sổng trong cõi chết", đành cán răng ổn định lại tinh thần, mặc dù vẫn không dám cùng với phụ hoàng đối mặt nhìn nhau, ngoài miệng lại nói:
“Nhi thần lần nữa cả gan thinh cầu phụ hoàng cho nhi thần nhìn thứ mà Chu Tân đã viết ra kia."
Chu Lệ thấy đứa nhi tử xưa nay nhu nhược yếu đuối, không ngờ lại không có bị ánh mắt cùng với giọng điệu của mình làm cho kinh sợ, ngược lại có hơi bất ngờ, nhìn thấy gió táp mưa rào ngoài điện, sâu xa
Nhóm dịch Black
ĐẠI QUAN NHẤN
nói:
Tác giả: Tam giới đợi sư
"Ý của Thái tử là, những thứ Chu Tân viết ra này ngay cà ngươi cũng không biết được sao."
“Hồi bấm phụ hoàng, nhi thần đúng là không biết rõ."
"Giỏi cho một câu không biết rõ."
Chu Lệ phát ra tiếng cười gàn:
“Không biết rò tình hình mà ngươi có thể mạo hiểm mưa to gió lớn tiến cung, quỳ ờ ngoài điện hơn một canh giờ, còn dùng Trịnh Hòa làm cứu binh đến đây, không phải là muốn đấu đá với trầm sao?"
Chu Cao SÍ trấn định nói:
“Nhi thần thề với Hoàng Thiên, nếu ta biết rô liền cho Thiên Lôi lập tức đánh chết nhi thần ngay tại chỗ."
Dường nliư là phối hợp với lời của hán, một tia sét cùng với tiếng sấm vang đùng đoàn trên đinh điện, chiếu lên phụ tử Thiên gia này, khiến cho khuôn mặt trờ nên có chút dừ tợn.
“Nhi thần chi là bời vi nghe nói Chu Tân phải bị xử trảm, dưới tình thế cấp bách mới tiến cung cầu kiến."
•if"
“Chu Tân không phải là xử trâm, là Lăng Tri."
r_^ ..
Chu Lệ âm trầm cười nôi:
“Hắn là thần tử cùa trẫm. sinh tử cùng phải do trẵm quyết định, ngươi quan tâm làm cái gì? sợ hắn dưới tinh thế cấp bách, khai ra ngươi à?"
“Phụ hoàng minh giám, nhi thần cùng với Chu Tân ngoại trừ công sự ra tuyệt không có nửa phần liên hệ."
Trán của Chu Cao Si cuối cùng vẫn đà hiện ra mồ hôi.
"Trước khi kêu oan ngươi nên rửa sạch cái mông đi đà."
Ngữ khí Chu Lệ đanh thép nói:
"Gà thủ hạ... tên gọi là vương Hiền kia của Chu Tân, vì sao vừa vào kinh liền tiến vào Đông cung, ngươi cho trẫm là kẻ mù sao? Một con tôm nhỏ như hắn đà dám ờ kinh thành đi tới đi lui, Đô sát viện của Hình bộ cùng còn chấp nhận được đi, không có sự sai sử của ngươi, hắn có thể đi vào Khánh Thọ Tự với Thiên Hương Am được sao?"
“vương Hiển là tiểu đồng (người hầu) mà Chiêm Cơ quen được ở Tô Châu, Chiêm Cơ còn nhò tuổi, đem hán làm thành bằng hữu, liền xin thần đem hắn vào kinh. Nhi thằn chi biết hắn là một nho sì có lê nghìa, lúc gặp được hán thì hắn đà ờ lại quý phủ, không tiện đuôi người đi."
Chu Cao Si nói:
“Nhưng nhi thần vẫn đặc biệt cảnh cáo hắn không nên mini toan lợi dụng thái tôn mà nghĩ cách cứu viện Chu Tản. về phân hăn đi Thiên Hương Am là bởi vì Diêu thiêu sư yêu câu, mà còn hăn tại sao lại nhận được sự ưu ái của Diêu thiếu sư thi nhi thần cùng không biẻt. Phụ hoàng có thể cho gọi Diêu thiếu sư đến đây hòi là biết."
Chu Lệ có thể làm đến như vậy là bởi vì có sự tồn tại của vương Hiền, mới có thể hoài nghi Thái từ cùng với Chu Tân có một chân, nếu Thái từ không đến nói rõ, suy đoán này vân sè tôn tại mài do đó rât có thể dẫn đến tai vạ liên tiếp. Cho nên Chu Cao Si băng bât cứ giá nào cũng phải diện thánh, cần phải chinh miệng nói ra, mới không bị phụ hoàng hiểu lầm.
“Không nghi tới ngươi lại có thề lanh mồm lanh miệng như vậy."
Chu Lệ hừ lạnh một tiếng, nhưng trong lòng hình như chẳng còn khó chịu nừa, giọng nói vân đanh thép như cù nói:
“Người đời đều biết Thái tử quang minh nhân hậu, dám làm không dám nhận thi sao lại là quang minh nhân hậu được?"