Chương 252: Không thể không chết (2)
Hai chân của Chu Cao Si lúc này đã mỏi nhừ, toàn thân đau nhức như có hàng vạn kim châm đâm vào, nhung hắn lúc này lại hiện rạ định lực hiếm thấy, hai tay chống đờ vẫn không nhúc nhích, cản răng cô găng nói:
"Hiểu con không ai bàng cha, nhi thần có phải là quang minh nhàn hậu hay không, phụ hoàng hẳn là rõ ràng nhắt. Nhi thằn sinh ra ngu dot, mập mạp tàn tật, nhi thần nghĩ phụ hoàng vẫn như cù chịu lập nhi thân làm Thái từ, mười mấy năm qua dốc lòng dạy bào, cùng chính là nhìn trúng điểm này của nhi thần. Nhi thần biết mình dùng võ so ra kém Nhị đệ, mưu trí cùng chẳng hơn Tam đệ, chi có thể ngày ngày nhắc nhở bản thân minh, phải giữ gin bàn sắc, không làm được dùng giả (người giói võ), trí giả (người thông minh), thì làm một nhân già (người có lòng nhân ái) cùng được. Nếu phụ hoàng cảm thấy nhi thân ngay cà nhân giả cũng làm không xong, nhi thần cùng không có mặt mũi nào ngôi ờ Đông cung nữa, tinh nguyện nhường lại cho người có đức có tài khác."
Chu Cao Si luôn miệng nói minh không phải là trí giả, nhưng lời nói này, không có trí tuệ cao thì tuyệt đối sè không nói ra được. ít nhất Chu Lệ sau khi nghe thấy nhừng lời này vẻ mặt cuối cùng cũng không còn âm trầm như trước nữa, chi là lạnh lùng nói:
“Ngươi thật sự muốn bó xuống chức vị này sao? vậy thì đưa lên đày một bản Thinh Từ đi, có rất nhiều người muốn ngôi lẻn vị trí này của ngươi đó."
“Nhi thần sẽ về làm ngay."
Chu Cao SÍ dập đầu thật mạnh nói:
“Xin phụ hoàng xóa bó chức vị Thái tử của ta đi."
“Đồ hỗn trướng, ngươi còn ngại trầm chưa đủ tức chết phải không?"
. . . .... .. ...
Chu Lệ quát một tiêng, nhung mức độ khủng bô đà không băng một phần mười như vừa rồi. Lúc trước sở đì Hoàng đê nôi ửận lôi đinh là bởi vi hắn hoài nghi đây là một âm mưu, có người đang mượn uy danh của Chu Tân đế dao động quyền uy của minh. Mà trong triều Đại Minh, người duy nhất có động cơ, có năng lực làm như vậy, chi có Thái tử. Hơn nừa quan hệ phụ tử vốn không hòa thuận, Thái tử cho tới nạy lại cực lực cố gắng bào vệ cho Chu Tân, cho nên Chu Lệ mới có thể hoài nghi Thái từ ờ sau lưng sai sử.
Nhưng Chu Cao Si tim đường sống trong cõi chết, ngược lại còn khiến Hoàng đế không còn hoài nghi hăn nữa. Đung vây, lây uy quyên của Chu Lệ ta, chẳng sợ có mất uy tín hay là mang danh độc tài, nếu chọc giận mình thì người đâu tiên gập xui chính là Thái tử. Cho hăn ăn gan hùng tim báo hắn cùng không dám chọc giận ta.
Tuy ràng Thái tử không phải nói đổi liền có thể đổi, cho dù hắn là quân vương uy quyền đến mức nào đi nữa, cho dù không sợ quân thân ầm ì thi cùng phải sợ sách sử lưu lại ác danh. Nhưng thái độ của Chu Cao Si khiến cho Chu Lệ cảm thấy rắt thoái mái - đừng tường ràng ngươi là Thái tử liền đà cảm thấy địa vị của minh vừng chắc như núi, biết rõ trẫm tùy thời đều có thể đem ngươi đổi đi là tốt rồi.
Hoàng đế lúc này mới cảm thấy yết hầu giống như bị lửa đốt, nâng chung trà lên uống một hơi cạn sạch nói:
“Đúng lên đi, ngươi không phải là muốn nhìn xem cái đó viết gì sao? Hoàng Nghiễm, đưa cho Thái tử xem đi."
Hai thái giám tiến lên, dùng hết toàn lực, nàng Thái tử dậy, đờ đến ngồi xuống ghế, Chu Cao SÍ đầu đầy mồ hôi, cùng không biêt là nóng hay là đau.
Hoàng Nghiễm trong lòng thấp thòm không yên bưng khay tiến lên, trong khay chính là tấu chương đã được dán lại.
Chu Cao SÍ liền hai tay nhặn lấy, mờ ra tấu chương kia, tuy ràng mặt lộ vẻ kinh ngạc, nhưng cũng chi là chợt lóe lên liên khôi phục lại trâm tĩnh vốn có.
Chu Lệ liếc nhìn nhi tử đang nhìn chằm chàm tấu chương, hắn thật sự có chút bất ngờ, hôm nay đối mặt với nguy cơ lớn như vậy, mà Thậi tử bình thường vẫn luôn khiến cho người ta cảm thấy yếu đuôi ngu dôt này lại không biểu lộ ra một chút thất kinh nào, nếu không phải là đa
Nhóm dịch Black
2 Tác giá: Tam giới đại sư
mưu túc trí thì chính là thực sự bình thản ngay thăng. Theo Hoàng đế, mặc kệ người nào, tựa hồ cũng so với trước kia yếu đuôi ngu dồt tồt hơn nhiều.
sau một lúc lâu, Chu Cao SÍ ngẩng đầu lên, nhẹ giọng nói:
“Phụ hoàng, nhi thần xem xong rồi."
"Nghĩ sao?"
Chu Lệ lạnh lùng hỏi.
“Có chút vui mừng, lại có chút thất vọng."
Chu Cao Sí thản nhiên nói.
Chu Lệ bị ngừ khí mây trôi nước chảy của hấn làm cho mơ hồ, hừ một tiếng nói:
“Không cần phải cố làm ra vẻ huyền bí như thế."
"Dạ."
Chu Cao SÍ cất cao giọng nói:
“Nhi thằn vui mừng là bời vi, triều Đại Minh vẫn còn có thần tử dám phạm úy thẳng thắn can gián. Thằn vốn nghe câu Chúa Minh Thần Thảng, Chu Tân có can đảm tháng thắn can gián, chúng tỏ ràng phụ hoàng đúng là minh quân. Thấy thần tử cư xử như vậy với phụ hoàng, nhi thần thay phụ hoàng vui mừng."
Chu Lệ mặt căng cứng nói:
“vậy ngươi thất vọng cái gì?"
“Nhi thần thất vọng chính là, Chu Tân này tuy ràng phá án lợi hại, lại không phải là một quân thần giòi mưu tính cho nước nhà. Hắn chi thấy tài chính quốc gia trước măt thiêu hụt nhưng lại không rõ được hùng tài vì lược của hoàng thượng đang vì thiên hạ muôn đời mà mưu tính, vừng vàng muôn đời, công vang thiên thu."
Chu Cao Sí cũng sè biết vuốt mông ngựa (nịnh nọt), hơn nữa tài nghệ còn cực cam
“Đây quả thật là có mắt mà không nhìn thấy núi Thái sơn, cho nên nhi thần cảm thấy thật đáng tiếc, vốn tường rằng hắn là tài hoa cho xã tắc chứ, hóa ra tài nghệ cùng chi đủ đế làm một Án sát sử thôi.
“Hừ..."
Chu Lệ biết rò nhi tử là đang nghĩ cách cứu viện cho Chu Tân, nhưng không những không câm thấy tức giận, ngược lại còn hết sức thoái mái... Đung vây, tên Chu Tân này cùng với mây tên quan chêt cũng không hết nói có cái gì khác nhau đâu? Trên đời này luôn luôn có người phân đối việc người làm, mây kẻ đo so với ruôi bọ có cái gì khác nhau đâu? Chẳng lè chi vi mấy con ruồi bọ đó thì có thê phủ nhận được sự nghiệp to lớn của mình sao?
Không, hiển nhiên không thể, nghi thông suốt điểm này rồi, hết thảy sự phẫn nộ của Chu Lệ cũng đà tan thành mây khói, hăn lại khôi phục thành vị đế vương tuyệt đối bình tình kia.
Đây cũng là chỗ cao minh của Dương SĨ Kỳ, người khác trong lúc gặp phải nguy cơ, phản ứng đâu tiên đúng là tránh né, hăn lại có thê suy nghĩ cân thận, trôn tránh không phải là biện pháp, việc câp bách là hóa giải cơn tức giận của Hoàng đế. Hắn tin tường Thái tử có năng lực có thê khiến cho Hoàng thượng nguôi giận, chi khi Hoàng đê hêt giận mới có thể vãn hồi được.
Chu Cao SÍ nghe theo đề nghị của Dương SĨ Kỳ, tìm đường sống trong cõi chết, rốt cuộc gắng gượng qua được cửa ải khó khăn này, chăng những không có gặp nguy khốn, ngược lại còn được phụ hoàng coi trọng vài phần, Hơn nữa trí tuệ, sự trấn định và lòng nhân ái của hán chác chấn sẽ được vua và dàn truyền tụng, được bách quan khâm phục, có thể nói đại thắng hoàn toàn.
Chẳng qua là Chu Tân kia, nhiều lần mạo phạm Hoàng đế, không thể không chết, bàng không tôn nghiêm của vĩnh Lạc đại đế đặt ờ đâu?