Chương 253: Người thích hợp nhất (2)
Kỷ Cương thấy hắn cũng chẳng có chiêu gì, liền đưa ánh mắt chuyên tới Chu Tân trên hình đài nói: “Hôm nay chủng ta vẫn cứ vui vẻ hưởng thụ thắng lợi này đi đã." ‘Đáng tiếc không có rượu."
Chu Cao Hú tiếc hận nói.
“Ha ha, chưa chắc."
Kỷ Cương nâng chung trà lên rót cho Chu Cao Hú một chén nói.
Chu Cao Hú giật giật cái mũi, ngửi được mùi rượu nồng đậm, nâng chén trà lên xem xét, hóa ra không phải là nước trà, mà là liệt tửu.
Không khôi cười rộ lên nói:
“Lão Kỷ quả thật là thấu hiểu lòng người."
Hai người cụng nhẹ chén một cái, Kỷ Cương nâng chén nói: "Nuôi chí lớn đói ăn thịt Hồ tặc, nói cười khảt thì uống máu giặc Hung Nô. Thấy tên này bị bêu đầu, vừa lúc nhắm rượu luôn.”(câu đầu trích ttong "Mãn Giang Hông”) “Đáng tiếc không phải là Lăng Trì."
Chu Cao Hú lại tiếc hận nói:
“Nghe nói phụ hoàng lúc đầu là muốn Lăng Trì cơ."
“Đây không phải là bởi vì vị bà dì kia của ngươi sao?"
Khóe miệng Kỷ Cương treò lên nụ cười xấu xa nói:
Xx......
“Nàng vừa mờ miệng, Hoàng thượng có thê không nẻ mặt mũi sao?" "Hừ..."
Nghĩ đến dụng nhan tuyệt thế kia của Từ' Diệu cẩm, lồng ngực của Chu Cao Hú liền như lửa đốt, ngường cái cồ uốnginột chén liệt tửu, hừ lạnhnói:
“Phụ hoàng cả đời sát phạt quyết đoán, duy chi có đối với nữ nhân này lại không quả quyết. Nêu là ta tín ta đã sớm Bá vương ngạnh thượng cung." “Ha ha..."
Kỷ Cương nghe xong, trong lòng cười thầm, nhỏ giọng nói:
“Tương lai nếu như có cơ hội, nhất định sẽ giúp điện hạ thỏa lòng tâm nguyện."
“Nằm mơ đi."
Chu Cao Hú lắc đầu, đó là vị độc chiếm của phụ hoàng, thiên hạ ai dám nhúng chàm? Trừ phi mình lẽn Ịàm Hoàng đê... ừm, nhất định phải xử tên mập mạp chết bầm kia, mới có thể giành lây được.
Tên mập mạp chết bầm.íấa trong miệng Chu Cao Hú đang trên đường chạy tới hắc uyển. Ngày ấy sau khi trờ về từ Nghi Thiên Điện, Chu Cao Si liền ngà bệnh, hăh thân thể vốn đã yếu đuổi, hôm đó trời vừa đổ mưa to lại còn quỳ suốt một canh giờ, lại thêm hốt hoảng lo sợ, trở về liền nằm trên giường không dậy nổi.
Hắn cũng biết hôm nay là ngày giết Chu Tân, tuy rằng hong lỏng hết sức tiếc hận, nhưng làm Thái tử, hăn đà hết lòng hêt dạ rồi, đủ đê nhìn mật Chu Tân cùng với thần dân thiên hạ rồi, cho nên Chu Cao Sí cũng không cỏ làm cái gì nữa, chi nằm ở trên giường tĩnh dường.
Nhưng mà cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, chưa đến giờ Thìn, thái giám trong cung tới truyền chi, nói Hoàng thượng cho triệu kiên. Chu Cao Sí vội và chống đờ thân thể bệnh tật đứng dậy, sai người ăn mặc chinh tề cho hắn, rồi lên xe chạy tới bắc uyển.
sau thời gian một bừa cơm, hắn vào Nghi Thiên Điện, sau khi hành lễ như bình thường, Chu Lệ ban thường ngoi xuống, lại lần đầu tiên phá lệ hỏi thăm thân thể của hắn mấy câu.
Chu Cao Sí cảm động đến rơi nước mắt nói:
"Đà khiến phụ hoàng lo lắng, nhi thần thật sự tội đáng muôn chết, nhi thần sẽ mau chóng hồi phục lại, giúp phụ hoàng phân ưu."
‘Đừng khiển trẫm tức giận đã là cám ơn trời đất rồi."
vĩnh Lạc Hoàng đế hi nộ vô thường vốn đà nổi danh, mới vừa vẻ mặt hòa nhà nói lời nhỏ nhẹ, sau một khắc liền sầm mật xuống nói:
“Mấy ngày này, không ít người trên tấu chưa đều cầu tình bảo vệ cho
Nhóm dịch Bỉack
, J
Chu Tàn. Thái tư qua nhiên là được nhiều người ung hộ nhi."
“Nhi thần đáng chết."
X.
Chu Cao Sí vội vàng đứng dậy tạ tội, nói : ( y ' “Nhưng tuyệt không dám cấu kết với quần thần."
“Ngươi không đi cấu kết, người khác cũng tới đón ý nói hùa ngươi, ai bảo ngươi là thái tử cơ chứ?"
Chu Lệ sắc bén hừ một tiểng, câu chuyện lại vừa chuyên nói:
“Trầm vừa nhìn lại cái tấu chương Chu Tân mắng trẫmkia, cảm thấy hắn nói cũng có chút đạo lý. Trẫm mấy năm nay, quả thật có chút chi vì cái trước mắt..."
Nói xong hắn híp mắt liếc nhìhThái từ.
Tuy rằng Chu Cao Sí rất muốn nói, phụ hoàng, ngài rốt cuộc cũng đà tinh ngộ. Nhưng hắn nhiều năm qua cẩn thận đà dường thành thói quẹn cực kỳ thận trọng, lời nói đến bên miệng rôi lại nhịn được. Nghi lại lân trước bản thân mình tấu lên, không khỏi đổ một thân mô hôi lạnh, vội vàng sửa lời nói:
“Phụ hoàng thứ tội, nhi thần không dám nhận."
"Thứ tội cho ai?”Chu Tân hay là ngươi?"
Chu Lệ lạnh lùng nói.
“Là thứ tội cho nhi thần, nhi thần cho ràng lời của Chu Tân chị do cổ hủ nên nói vậy, phụ hoàng nếu như nghe hắn, sẽ làm chậm trễ công nghiệp thiên thu của Đại Minh ta."
Chu Cao Sí nghiêm mặt nói.
“Biết là tốt rồi..."
Chu Lệ rốt cuộc thu lại ánh mắt, trên mật hiện ra nụ cười thân nhiên. Lực khống chế của hắn cho dù mạnh tới đâu cũng quản không được chuyện của đời sau, nếu người thừa kế không ủng hộ thi hành biện pháp chíhh trị của hắn, phủ định tất cả sự nghiệp của hắn thi sẽ là thất bại lớn nhất của hắn. Cho nên hắn không thể chấp nhận một Thái tử có suy nghĩ giống như Chu Tân, thế nên mới thử hôi mậ dò xét, cũng may Chu Cao SÍ đu cảnh giác, lúc này mới hữu kinh vô hiểm vượt qua kiêm tra.
“Ngươi nếu ngu dốt như Chu Tân, trẫm sớm muộn cũng sè phê truât ngươi."
“Nhi thần tuyệt đối không dám."
Chu Cao Sí vội vàng lắc đầu nói, trong lòng gào thét hay chữ "may quá”mnhư điên.
“Không dám là tốt rồi."
Chu Lệ hừ một tiếng nói:
“Chiết Giang gió to thủy triều dâng cao, bách tính phủ Hàng Châu gặp đại tai. Hôm qua lại có tấu chương nói đã xuất hiện ôn dịch, nhát thơi dan chúng đều rối íoạn, xem ra lại sắp xảy ra nạn lưu dân, ngươi nói ta nên làm gì bây giờ?"
“Hồi bẩm phụ hoàng, nếu không siết chặt pháp luật, thiên tai tât sẽ sinh ra đại loạn. Bố Chính Sứ Chiết Giang Trịnh phiên đài là người khoan dung có thừa, uy tín nhưng lại không đủ, cần phái một người có uy tín lớn, thay thế cho Chu Tân, đây là việc câp bách."
Chu Cao Sí trầm giọng nói.
“Ai có thể thay chỗ hán đâý?"
Chu Lệ hờ hừng hòi.
“Nhi thần khôngbiết ạ"
Chu Cao Sí chậm rãi lắc đầu nói:
“Có lẽ có người sê có năng lực như thế, nhưng việc bồi dường uy tín không phải là chuyện một sớm một chiều có thể làm được, thê nên nhi thần không dám nói bậy."
‘Nói sai ta cũng không bắt tội ngươi."
Chu Lệ mặt không biểu tình nói:
“Ngươi nếu không nói, coi như xong."
Chu Cao SÍ đột nhiên hiểu được ý của Hoàng đế, vượt qua trái tim
đang đập binh bịch trong ngực, cắn răng nói:
“Hồi bẩm phụ hoàng, người tốt nhất để làm Chiết Giang Án sát sử, chính là Chu Tân."