Chương 254: Thiên tâm (1)
Chu Cao Sí nói ra một câu, trong đại điện im ẳng đến mức một cây kim rơi cũng nghe tiếng được, hắn thậm chi cỏ thể nghe được tim của mình đang đập bịch bịch, ị
Chu Lệ trầm mặc một lúc lâu không nói câu nào, khiến Chu Cao Sí cảm thấy sắp hít thở không thông, mới chậm rãi nói:
“Nểu Thái tử đã mở miệng, trẫm cũng không có thể không cho ngươi một chút mật mũi, đê hăn trở về Chiết Giang đi."
Nói xong nhấc lên bút son, ở trên hoàng lĩnh dài hai thước vốn đã sớm chuẩn bị, viết xuông một chừ thật to, sau đỏ ném ở trước mặt Thái tử.
Chu Cao SÍ nhất thời vui mừng đến cực điểm, dập đầu thật mạnh nói:
“Phụ hoàng vạn tuế."
“Đừng vui mùng quá sớm."
Chu Lệ hừ lạnh một tiếng nói:
"việc này ngươi tự mình đi làm."
Nói xong nhìn thoáng qua đồng hồ cát ở góc tường nói:
"sắp đến buổi trưa, từ giờ đến khi khai đao còn có ba canh giờ, ngươi không được cười ngựa hay ngồi kiệu, cũng khổng thể cho người dìu, dựa vào năng lực của chính mình đi đến đê Thái Bình, người có thể làm được hay không?"
"Này..."
Chu Cao Sí ngây ngẩn cả người, hắn lúc thiểu niên bị bệnh nặng một trận, tuy rằng cuối cùng giữ được tánh mạng, nhưng chân có chút tàn tật, sau này thân thê ngày càng mập mạp, đi lại cực kỳ bất tiện, đi đâu cũng phải có người diu, bây giờ Hoàng thượng lại muốn hán tự mình đi tới đê Thái Bình, đây không phải là làm khó người sao?
“Thế nào, làm không được?"
Chu Lệ thản nhiên nói:
“vậy thì không còn cách nào khác."
... ....
“Nhi thần sẽ cố gắng hết sức."
Chu Cao SÍ hít sâu một cái, cắn răng nói:
“Nếu Chu Tân mạng không có đến tuyệt lộ, nhi thần nhất định sẽ đi đến được."
"Nói hay lắm."
Chu Lệ vuốt căm gật đầu nói:
"Cứ chạy tới đi, có kịp hay không, hết thảy cũng đều là thiên mệnh..."
Nói xong liền nhắm mắt lại nói:
“Ngươi còn ờ đây làm cái gì?"
“Nhi thần tuân chi."
Chu Cao Sí hành lễ với phụ hoàng, đem hoàng lĩnh trên mật đât nhặt lên, thổi thổi vết mực đỏ, cẩn thận tránh làm hư, thu vào trong tay áo, sau đó vịn vào ghế cố hết sức đứng lèn.
Ánh mắt Chu Lệ lạnh lùng nhìn thân hình mập mạp của hắn khập khiễng bước đi đến cửa đại điện, sau đó xoay người lết chân bước qua cánh cửa, biển mất trong tầm mắt, lúc này mới chậm rãi rũ xuông mí mắt nói:
“Hoàng Nghiễm, ngươi lần đầu đi Chiếu Ngục đã nói với Chu Tân như thế nào?"
“Thần..."
Nghe Hoàng thượng tra hỏi, Hoàng Nghiễm nhất thời hôn vía lên mây, cũng may hắn cũng là cựu thần của Yến Đế, đà từng đi đến Triêu Tiên, gặp qua gió to sóng lớn, cũng đã quen với việc đời, còn có thê tự trấn định, nói:
Nhóm dịch Black
ĐẠIqŨaNNHÂN y ~~' ' già: Tam giới đại sư
“Theo như ý của hoàng thượng hôi hắn, ngươi nếu như so sánh sẽ đem Hoàng thượng đặt ờ đâu? Hắn trả lời nói, triều Đại Minh không phải là triều Thương, không thể so sánh được, hơn nữa cũng không phải là Trụ vương. Sau đó thần để cho hắn nói rõ chuyện giữa mình với Câm Y vệ, sau đó không còn gì nữa..."
“Thật sao?"
Chu Lệ lạnh lùng nói:
“VÌ sao lúc trước ngươi không có nói cho trâm biết câu trả lời này của Chu Tân."
A
“Thần, sợ Hoàng thượng cho là thần thay hắn cầu tình."
C,
Hoàng Nghiễm dùng sức nuốt nướp bọt, nói:
a. *4®*
“Lại nghĩ hắn sê ghi rõ ở trong tấu chương..."
.•Hú "
Chu Lệ lạnh lùng nhìn lướt qua, Hoàng Nghiễm nhất thời mồ hôi như mưa, hai đầu gối quỳ xuống. Cung may Chu Lệ gần đây thân thể không khỏe, lại bị chuyện này khiến cho cực kỳ phiền chán, cũng không suy ngẫm ý tứ sâu hơn, chi là lạnh lùng cảnh cáo nói:
“Tần sau nếu còn dám tự chủ trương..."
“Thần sẽ lập tức đập đầu mà chết ạ."
Hoàng Nghiễm dập đầu như bám tỏi.
“Biết là tốt rồi."
Chu Lệ hừ lạnh một tiếng nói:
“Truyền chi, lệnh cho Đông'Các Đaíhọc sỉ Dương Vinh lập tức đến Thiểm Tây truyền ehi, triệu Tây Trữ Hầu Tống Hồ trở về kinh; đông thời gập Phong thành Hẳn Lý Bân để bàn luận phương lược tiến binh, lập tức lên đường, không được để xảy ra sai sót."
"Dạ.”
Hoàng Nghiễm như được đại xá, vội vã chạy đi nội các truyền chi.
Ch»Đương'vinh đi làm loại việc như thế, hiến nhiên là một loại trừng phạt trá hình, đế tâm như ngục là như thế. Chảng qua là đê tâm này, cung không phải có thể tùy tâm sở dục (làm theọ ý mình), bởi vì tren đầu của hắn còn có thiên tâm, bên cạnh còn có thần tâm, múa dưới còn có dân tâm... Chu Lệ chung quy vẫn là một vị Hoàng để thông minh, hắn biết rồ suy nghĩ của thần tử cùng với bách tính của mình, hăn cảm thấy nước biển dâng cao ờ Chiết Giang, chính là trời, cao đang cảnh báo, dường như thần tâm, dân tâm cùng với thiên tâm đềụ không muon đe cho mình giết chết Chu Tân, chi có độc tài mới có thể mặc kệ thiên tâm, thần tâm cùng với dân tâm.
Cuối cùng, vẫn là thuận theo tự nhiên đi...
Có điều hành vi thuận theo tự nhiên của Hoàng đế vình Lạc cũng là một loại tàn khốc nhất trên đời. Bây giờ hết thảy hi vọng đều ký mác vào vị Thái tử què chân kia, nếu trước giờ ngọ ba khác không thể đuôi tới pháp trường được, không những cứu Chu Tân không được danh vọng cua Thái từ còn có thể rớt xuống vực sâu ngàn dặm. Thân dân sẽ không để ý xem Chu Cao Sí có tàn tật hay không, ai cùng sẽ sinh ra cảm giác thất vọng dày đậc, đây sẽ là cú đả kích đối với Thái tử.
Chu Cao Sí phải bàng bất cứ giá nào, cắn răng bước từng bước một đến cửa cung.
Cung nhân, thị vệ, quan viên bên trong Bắc uyển, cho dù là ngoài sáng hay trong tối ai hay cụng đều dùng ánh mắt phức tạp nhìn than ảnh cà thọt của Chu Cao Sí, thấy hắn chầm chậm đi quạ hành lang dày dăng dặc, dùng thời gian gấp đôi người bình thường đi đến cửa cung.
Cấm quân cùng vởị thái giám đang làm nhiệm vụ ở cửa cung, thâỵ Thai tử khập khiễng đi tới đeu sợ ngây người, vội vã đồng loạt hành lê với hắn. Thái giám Đông cung bước Ịên phía trước muôn dìu, lại bị Thái tử mặt đầy mồ hôi khoát tay không đồng ý, nói:
"Có ý chi, muốn ta tự mình đi tới đê Thái Bình."
Làm sao có thể được? Bọn thái giám ờ Đông cung đều sợ ngây người, nhìn Thái tử từ Nghi Thiên Điện đi đến Cấm Môn đã kiệt sức lẫn rồi, đã lảo đảo muốn ngã như thế từ nơi này cách đê Thái Bình ước chừng cùng phải hai dặm, làm sao có thể đi đến kịp đây?