Đại Quan Nhân

Chương 254: Thiên tâm (2)

Chương 254: Thiên tâm (2)
Lúc này, Dương Sì Kỳ vừa vận đi đến cửa cung, nói khẽ với thái giám đang ngây người như phông:
“Còn không nhanh chóng tìm cho điện hạ một quâi trượng sao?”( quải trượng = gậy chổng) V
Bọn thái giám lúc này mới chợt hiểu ra, vội vàng lớn tiếng nói:
"Quải trượng, nhanh đi tim quâi trượng."
Chẳng qua là mấy thứ đồ này mặc dù không gì lạ, nhưng cũng không phải nói tìm liền có thể tìm được.
vẫn là một thị vệ Đông cung lanh trí, từ trên xa giá của Thái tử dờ xuống một cây gậy, đưa tới ứong tay Thái tử, tạm thời dùng làm qtiai trượng. Đùng nhìn thứ đồ này nhìn không xài được, vậy mà lại có thê chống đỡ được thân hình nặng nề của Thái tử, để hắn có thể có thêm sức lực đi tiếp.
Dưới bức tường cao của Bắc uyển, liền xuất hiện một bức tranh như vậy, vô số thị vệ, cung nhân làm thành một vòng lớn, trong vòng đó hộ vệ cùng với người dẫn đường và Thái tử chống gậy đi đên cửa Thái Rình Càng ngày càng nhiều quan viên nhận được tin tức, gia nhập vào hàng ngũ hộ vệ. Bọn thị vệ cấm quân mặc dù không thê di chuyên nhung cùng dùng ánh mắt chăm chú dõi theo Thái tử...
VÔ số ánh mắt lệ chất đong đầy, nhìn Thái tử run rẩy, tuy rằng không ai dám đưa tay đụng vào hắn, nhímg một khi thể lực hấn chổng đờ hết nổi, chắc chắn sẽ có vô số cánh tay đưa ra đờ lấy hán, tuyệt sẽ không đê cho điện hạ của bọn họ ngã xuống.
Nhưng cùng không phải là tất câ mọi người đều tràn ngập tình cảm mà nhìn Thái tư, Cẩm Y vệ đã sớm cưỡi ngựa băng băng đi đến đê Thái Bình để mật báo.
Trên đê Thái Bình, Chu Cao Hú cùng với Kỷ Cương tuy ràng không có uổng bao nhiêu, nhưng rượu không say người người tự say, nhìn Chu Tân đang quỳ gối trên hình dài, cả hai đều có chút sung sướng ngất ngây.
Lúc này đột nhiên ngoài pháp trường một trận xốn xao, hai người khè nhíu mày, từ trên chỗ cao quan sát xuống dựới, chi thấy cửa hàng rào mở ra, một tên mang cờ hiệu xoaỵ người xuống ngựa, vội vã chạy lên đài giám trảm.
Lúc này, khẳng định không có tỉh tức gì này, Kỷ Cương phất tay một cái, ý bảo thị vệ để hắn ìêh đây. Quả nhiên, người kia đạp một bước phóng lên đài, quỳ ở trước mặt hai người bâm báo nói:
“Hoàng thượng hạ chi, miễn xá cho Chu Tân."
sắc mặt hai người lúc này hoàn toàn đại biến, nhưng hai chén rượu cầm ở trên tay van nắm vừng vàng trống tay như cũ, hiển nhiên cũng đều là hạng người có định lực kinhngười. Trầm mặc một lát, Chu Cao Hú vươn tay nói:
“Ý chi đâu?"
Gã kia sửng sốt, chi là đi báo tin đào đâu ra ý chi chứ.
“Ý chỉ ở trong tay ai?"
Kỷ Cương trầm giọng hỏi.
“Trong tay Thái tử."
Gã kia vội nói.
“Thái tử."
Chu Cao Hú cắn răng một cái, bóp nát chén rượu trong tay..."
“Thái tử đang đi tđị?
Cẩm Y vệ đi quá vội, có chút thở gấp, lúc này mới điều hòa hơi thở, đem một lời nói hết:
“Hoàng thượng hình như có chi, muốn Thái từ đi bộ tới pháp trường..." “Cái gì?"
^lóm dịch Black ,
ĐẠI QUAN NHÂN

/ tí
Nếu không là trăm ngàn ánh mắt đang nhìn vào mình, Chu Cao Hú chắc chắn sẽ đá tên hỗn đản này một cước xuống đài. Kỳ Cương nhưng lại vui vẻ:
"Cái tên,, què chân kia, trong vòng một canh giờ có thê đi đên đây sao?" V
Nói xong liếc mắt nhìn bóng mặt trời đang ở giữa pháp trường. Niên đại này giết người có quy ước nghiêm khắc, phạm nhân đệu là được xử quyết vào lập thu, đây chính là thời khắc cực dương chuyển, sinh mệnh quy về trời, phù hợp với nhân nghĩa. Cho dù là phạm nhân phải trảm lập quyết, chờ không được tới lúc lạp thu, cũng phải nhất định ở giờ ngọ ba khắc mới được xử trảm. Đây là lúc dương khí thịnh nhất trong ngày, hồn phách người chết sẽ lập tức tiêu tán, không tạo thành oan quỷ. Cho nên thời khắc này phải không được sai lệch chút nào.
Hành hình ở kinh thành, người bị trảm lại lấ khâm phạm, tất nhiên càng phải mân thủ một cách nghiêm chinh theo quy ché này hơn nữa, cho nen trên pháp trường bày nhật quỳ ( một loại đồng hồ dựa vào bóng của mặt trời để ước lượng giờ giấc), dó Khâm Thiên Giám sớm đà điêu chinh tốt phương vị, đợi đến khi kim đồng hồ trên bàn thạch chuyển đến vị trí đúng, thì chính là giỗ rigọ pa khắc, lập tức khai đao xử trảm.
Lúc này mây đen tản đi không ít, ánh sáng mặt trời chiếu ở trên kim đồng hồ, để lộ bóng hình lờ mờ, đang ở vị trí giờ ngọ một khắc.
“Còn có hai khắc nữa."
Kỷ Cương trầm giọng nói.
“Hắn đuổi không kịp đâu."
Chu Cao Hú buông tay, đem mành sứ vờ vứt trên mặt đất, sau đó cầm lấy khăn trắng xoa xoa lòng bàn tay, không ngờ lại không có chảy máu. Đó là bởi vì luyện công thường niên, trong lòng bàn tay sinh ra vết chai rất dày, tạo thành lớp bảo hộ. Hắn âm thanh âm trâm nói:
"Đối với tên què chân kia, cho dù là một ngày cũng đi không nổi tới đây, phụ hoàng chi là làm cho có lệ thôi, để ngăn ngừa mồm mép của nhũng tên quah văn kia, lại có thể để cho lão Đại mất mặt một phen."
“Hẳn là như vậy."
Kỷ Cương gật đầu cười cười nói:
“Chúng ta liền cứ xem kịch vui đi."
Nói xong lại rót cho Hán vương một chén rượu mới, lại tự rót cho mình một chén.
“ừm."
Chu Cao Hú nhận lấy, một hơi cạn sạch nói:
“Phụ hoàng chắc cũng nghĩ như chúng ta."
Hai người liền tiếp tục uống rượu nói đùa, chẳng qua là nụ cười cũng rất miễn cưỡng, ánh mắt không ngừng dán ờ vào cây kim đang xê dịch từng tí dưới bong mặt trời, hiền nhiên đều là nghĩ một đàng nói một nẻô» thật ra trong lòng khẩn trương muốn chết... vạn nhất nếu như kỳ tích xảy ra, Chu Cao Si đuổi tới kịp, Kỷ Cương lần này chính là đại bại roi. Chu Cao Hú tuy ràng nhìn như không đếm xia đến, nhtmg Thái tử nêu có thể dưới tình huống như vậy, cửu được Chu Tân, từ săp thua trận lại có thể khải hoàn chiến thắng, danh vọng còn có thể cao hơn mấy bậc, đả kích này đối với hắh so với Kỷ Cương còn lớn hơn...
Hai người hận không thể điều binh ngăn ửờ ngoài cửa, nhưng aị cũng không dám làm xàng làm bậy, bởi vỉ bọn họ rất rồ ràng, Hoàng đế cũng đang quan sát gắt gao hết thảy ờ nơi này, cho dù bọn họ dám ở sau lưng tính kế một ít, nhưng đối với Hoàng đế đó đêu không thâm vào đâu, tuyệt đối không dám lô mãng.
Bên kia, Thái tử đã đổi hài cây quài trượng mềm mại hơn, ờ trong ánh mắt chờ đợi của vô số người, tốc độ cũng nhanh hơn, tùng bước từng bước đi về phía trước... Thật ra hắn đà đến cực hạn, ánh mắt đà săp biến thành màu đen, trước mặt tràn đầy sao bay, nhưng hắn biết phụ hoàng đang nhìn vào minh, thần dân đang nhìn vào mình, Chu Cao Hú vốn đà nhìn vào mình, bất kể là vì nhùng ánh mắt mong chờ này hay là ánh mắt nguyền rủa kia, hắn cũng phải đi tới đó.
Cho dù là mệt chết, cũng phải đi đển Thái Bình rồi hãy chết.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất