Chương 255: Dân tâm (2)
Nhưng vào lúc này, vương Hiền vẫn một mực khuyên ngăn đám người bên cạnh cố gắng giữ tinh táo, đột nhiên liều lĩnh bò lên trên hàng rào, vung cánh tay hô to lên:
“Hoàng thượng có chi, đao hạ lưu nhân."
Ngay sau đó, suất Huy, Nhị Hắc, Ngô vi, Nhàn vân, Linh Tiêu, Hoành vân, Chu Dũng, hơn hai trăm người cùng hô to lên:
“Hoàng thượng có chi, đao hạ lưu nhân."
Tiếng gọi ầm ì nhanh chóng truyền khắp pháp trường, sau vài lần lại trờ nên đều nhịp, hội tụ thành thanh âm như núi thở biển gào:
"Hoàng thượng có chi, đao hựỊuụ nhân, Hoàng thượng có chi, đao hạ lưu nhân..."
Tiếng gầm cuồn cuộn rất có tiết tấu hoàn toàn bao phủ lấy pháp trường, áp trụ tất cả nhũng thanh âm khác, chi còn lại có tám chữ "Hoàng thượng cỏ chi, đao hạ lưu nhân", vang vọng nhiều lần ở giữa sân.
Chu Cao Hú cùng với Kỷ Cương cuối cùng đều đồng loạt biến đôi sắc mật. Kỷ Cương lớn tiếng hạ lệnh với thủ hạ, muốn đê cho bọn họ khống chế thế cục. Nhưng ma Cẩm Y vệ cho dù là hung thần ác .sát lúc này cung đành bó tay không biện pháp. Bởi vi tất cả mọi người đêu đang reo hò, bọn họ căn bản khong biet rot cuộc nên bắt ai đây? Đám người lại kháng có xông lên pháp trường, bọn họ càng không thê động đao động thương, chi có thể phí công vung vẩy roi da, đe doạ bách tính nói:
“Đều câm miệng lại, đều câm miệng lại..."
Nhưng lại bị tiếng gầm gấp mười gấp trăm lần bao phủ lại...
‘‘Ngươi mau ra tay đi!"
Chu Cao Hú hô lớn với hình bộ thượng thư Lựu Quan đang ở trên hình đài:
"Còn thất thần cái gì?"
Bên kia Lưu Quan lại chi vào lỗ tai, dùng sức lắc đầu, ý là tạp âm quá lớn, ta nghe không rõ nha.
Đao phủ vải đò quấn đầu đứng bên cạnh, có thể là giết người giết thành đưa ngốc, ôm Quỷ Đầu.Đao sáng loáng, thanh âm buồn bực nói:
Ay
"Bộ Đường, vương gia hình như đang nói chúng ta khai đao đi."
“Ta trước tiên chặt cái tẻn ngốc nhà ngươi trước!"
Lưu Quan hung hăng trừng một cái, khiển cho gà hoàng sợ tới mức rụt co khong dám nồi gỉ nữa- Lưu Thượng thư đương nhiên là hiểu rồ nhưng vẫn già bộ hồ đồ, cho dù hắn không phải là người thuộc đảng thái tử, nhưng có the lên làm tới chức Thượng thư, há lại không biết chọc cho chúng dân giận dừ là chuyện ngàn lần không thể sao?
Một khi đã như vậy, hắn đơn giản đem nhân tình bán đi, nói khẽ với Chu Tân đang quỳ ở một bên nói:
"Hiền đệ, ta chính là đang liều mạng ngay cà cái ô sa cũng không cần, cũng phải giúp ngươi kéo dài tới khi Thái tử đên."
Trên mặt Chu Tân không những có có nửa phần vui vẻ, ngược lại còn đau khổ khó nén.
"Sao vậy?"
Lưu Quan ngậc nhiên nói.
“Cầu nhân không được, giữ nghĩa không xong. Hoàng thượng không để cho ta chết, ta ngược lại thành người mua danh chuộc tiêng."
Chu Tân nói đến đây, thanh âm đà nghẹn ngào:
“Huống hồ, dựa theo "Luật Đại Minh", già tạo quân lệnh tội chết không tha, ta không chết thì pháp luật còn đặt ở đâu?"
“Ngươi nếu là Thái tử, nói như vậy đúng là quả thật đang mua danh chuộc tiếng."
Lưu Quan thờ dài nói.
“ĐÚng vậy..."
Chu Tân than thờ một tiếng, thống khổ nhám mắt lại, không nói thêm
Nhóm dịch Black
ĐẠI QUAN NHÂN
tac già: Tam giới đại sư
gi nữa.
“Giờ phải làm sao?"
Thây cực diện đã sắp không khống ché được, Ký Cương sắc mật âm trầm nhìn qua Hán vương:
“Hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng?"
Hán vương đen mật nhìnđám người, trong long có_ bàn tính của mình, Kỷ Cương là đầu lình đặc vụ người gập người sợ, tất nhiên không sợ khiến nhiều người tức giận, bàn thân mình lại lây vị trí thái tư lam mục tiêu, sao có thể vicainhat thời màlảm chuyện đi ngược lại lòng dân? VÔ duyên vô cớ tự bêu danh mình.
Trầm ngâm hồi lâu, hắn thủy chung không có hạ lệnh, chỉ là cắn chặt hàm răng, trơ mắt nhìn đám người nhử núi thở biên gâm, từ chính giữa nhường ra một lối đi, nhịn đại ca của hắn, thái tử điện hạ của Đại Minh Chu Cao Sí, khập khiễng xuất ìuện ờ trước mắt.
Ngươi không thể không bội phục sức mạnh của tinh thần, trọng tiếng cổ VU của vạn người, Chu Cao Sí giống như là được rót thêm năng lượng cực đại, ngược lại so với trước tốt hơn rất nhiều. Trên thực tê, cả người hắn đeu bị vay ưong trạng thái kích động, từng bước một đi đến pháp trường, sau đó vứt bo quái trượng, dùng sức mạnh của chính đôi chân mình đung thẳng. Run ray từ trong lòng ngực lấy ra bức hoàng lĩnh kia, hai tay giơ lên cao.
Một chừ màu đỏ tươi xuất hiện ờ trước mắt mọi người, thây mọi người như gió thổi lúa rập như sóng, phủ phục quỳ xuống, ứong miệng ho to vạntuể vạn tuế.
Bách tính vây xem đều quỳ xuống, Cẩm Y vệ thủ vệ cũng quỳ xuống, ngay cả Lưu Thượng thứ, Hán vương cùng với Kỷ Cương cùng phải quỳ xuống. Trong ngoài Pháp trường, tất cà mọi người tât ẹâ mọi người đeu quỳ xuống, chi có Thái từ giơ cao chữ kia, đúng thăng ờ trong ười đất.
“Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế"
“Thái tử thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế."
Bách tính hô to nhiều lần, đây là bọn hắn thành tâm thành ý hô vang, phải chăng như thế mới đù để biểu đạt sự kích động vui sướng của bọn họ?
Chu Cao Hú cùng với Kỷ Cương thì lại nửa phần hứng thú thường thức đều không cỗ, rìhưng hái người chung quy van không phải là người binh thường. Từ trên đài cao xuống tới đây, đã điều chinh tot biêu tình, ít nhất biểu hiện ra ngoài mặt cũng nhìn không ra cái gi. Hai người đi đến trước mặt Thái từ, chắp tay với hắn, Chu Cao Hú cười ha ha nói:
"Thật là gấp chết ta, đại ca cuối cùng cũng đã chạy tới kịp."
Chu Cao Sí gật gật đầu, sắc mặt trắng bệch cười nói:
“Vi huynh một bước cũng đi không nổi nữa, còn không mau tới dìu ta một cái."
Chu Cao Hú vội vàng đỡ lấy cánh tay phải của hán, thái giám của Đông cung đờ lấy cánh tay trái của Thái tử, nhưng lại suýt nữa đờ không được, chi thấy hai chân Chu Cao Sí đều đang run lên, quả thật đã kéo khong nồi nữa rồi. Có điều mặc kệ nó, bây giờ cho dù có ngà xuống thì có làm sao chứ?
Xa giá của Thái tử chạy vào. Chu Cao Hú cùng với mấy thái giám đờ Thái tử đi vào xe, hắn ở bên tai huynh trưởng khè cười nói:
“Đại ca hôm nay quả thật là vang danh thiên hạ nha."
“Cũng phải cảm tạ hiền đệ."
Chu Cao Sí vui tươi hớn hờ nổi:
“Nếu không phải là ngươi giúp, cũng chẳng có cơ hội nở mày nở mật như thế này."
“Ha ha..."
Cũng không biết Thái tử là đang châm chọc hay làm cái gỉ, dù sao Chu Cao Hú tức giận đến lỗ mũi muốn lệch.
Bên kia, Kỷ Cương mang theo Cẩm Y vệ^ýưạ rút lui, bọn người vương Hiền lập tức nhảy lên đài hành hình, vô số cánh tay đem Chu Tan bat lại, ném lẻn không trung, sau đó tiếp lấy, rồi lại ném lẻn trên thêm một lan nữa, rồi lại băt lấy, âm thanh cười vui vang thăng vào tận trời xanh.