Chương 258: Kéo bè kéo lũ đánh nhau (1)
vương Hiền ngồi ờ trên chính vị, tầm mát lướt cái không hề bó xót, vừa hay nhìn thấy vật thể hình tròn từ trên trời rơi xuống, rơi vàọ ngay giữa bàn lập tức nát bấy, mảnh vờ màu đô như máu cùng với chât lông đô như máu vung vầy bắn tung tóe, nhìn thấy mà rợn người.
Hắn không khói kinh ngạc không nói ra lời.
“Con mẹ nó đứa nào ném dưa hấu.”
Binh sì bị nện trúng một bàn nhảy dựng lên, ngàng đầu tim kiêm khắp nơi. Binh sì đang ngôi còn lại cùng hoàn thành huân luyện nghiêm chinh vứt bó cô nương trong lòng, canh gác vị trí mấu chốt, không chê cửa chính, một loạt động tác tập trung đên bên cạnh vương Hiên.
Chi là không gian nhò hẹp, khó tránh khôi trắc trờ, không ít cô nương bị đụng ngà xuống đất, bàn ghế càng gặp tai ương, chén đìa xui xẻo loảng xoảng rơi xuống đất, một mảnh bừa bộn.
Cái này nên gọi là huấn luyện nghiêm chinh, hay là phản ứng thái quá? Trong lòng vương Hiền lóe lên suy nghĩ, chợt nghe Chu Dùng tức giận nói:
“Đại nhân, kẻ tập kích chúng ta ờ lầu ba.” “sớm nghe thấy rồi...” vương Hiền buồn bực liếc mắt một cái, tiếng cười ha ha từ lầu ba truyền xuống, quà thực bờ bên kia sông Tần Hoài cùng có thê nghe thây.
Ngẩng đầu, liền thấy vài nam tử quần áo lụa là sáng bóng, ôm bụng cười lớn giống như đang nhìn lũ khi.
“Cười con mẹ nhà ngươi.” suất Huy nhất thời nổi trận lôi đinh, hắn mặc dù là một tên chiến lực tồi tệ nhất trong mọi người, nhưng mỗi lần đều mắng nhiếc mạnh môm
Trà lời hán, lại là một quà dưa hấu từ trên ười rơi xuống, suất Huy mặc dù chật vật né tránh, nhưng vẫn bị mảnh vụn bắn tung tóe cả người.
“Con mẹ nó, chó điên ờ đâu ra?” '$
vương Hiên cũng nôi giận, đây là bị người cười lên ưên đâu trên có phóng uế rồi, nếu còn nén giận, sau này ai còn xem ra gì nữa. Đập mạnh xuống bàn nói: “Chu Dùng, dẫn người bắt lại cho ta.”
Bọn người Chu Dùng vốn dì hào hứng dào dạt, lại đột nhiên bị quấy rối, đều là một bụng lửa giận không chô phát tác, nghe thây mệnh lệnh gài đúng chỗ ngứa, mang theo cả đám thuộc hạ muốn đi lên lầu.
Trong gian phòng, tú bà Di Hồng các vội vàng liều mạng ngăn lại, kêu lên giổng như mỏ heo: “Có chuyện từ từ nói, đánh nhau tổn thương hòa khí.”
Lại quay sang nói với vương Hiền: “Công tử gia, hảo hán không chịu thiệt thòi trước mắt, người bề trên chớ trêu vào được.”
vương Hiền mắt cũng không chớp, đám người Chu Dùng thấy thế, một phen đẩy tú bà sang bên, trực tiếp lẻn lầu bắt người.
Tú bà lảo đảo đến trước người vương Hiền, lại bị Linh Tiêu che ở trước người, chi cần nàng ta có ý đồ làm tôn thương Tiêu Hiên Tử, Kim Tòa liên của Linh Tiêu cô nương, chắc chăn đánh mùi nàng nở hoa trước tiên.
“Công tử gia, nghe nô gia nói một lời, mau dừng tay lại đi.”
Nghe bên trên đà vang lên tiếng quát mắng cùng tiếng đô vờ, tú bà cách Linh Tiêu, sắc mặt trắng bệch nói: “Ngài biết ỏng chủ của Di Hồng các là ai không?”
BLACK
Tác già: Tam Giới Đại Sư
“Không phải ngươi sao?”
vương Hiền nheo mát nhìn lầu thang giữa lầu hai và lầu ba, đám người Chu Dùng và hộ vệ của đối phương đánh thành một đông, dường như không chiếm được tiện nghi gì.
“Công tử gia thật xem trọng nô gia, ta chi là tú bà mà thôi, nếu như không có ông chủ đứng sau, ờ kinh thành mở kỳ viện lớn như vậy, còn không còn không bị người ta ăn đến xương cốt chẳng chừa sao.”
Tú bà nói.
“Ai đúng sau nhà các ngươi hả?” “Đây là sản nghiệp của Lý Đại tiên sinh.”
Tú bà dịch ra một người nói.
“Lý Đại tiên sinh nào?”
Đáng tiếc đàn gảy tai trâu, người vương Hiển quen biết ở kinh thành, có thể đếm trên đầu ngón tay.
“Chính là đại quản gia phủ Tây Trừ Hầu.”
Tú bà vẻ mặt lộ ra biểu cảm sợ chưa hả?
“Xùy.
suất Huy giận quá thành cười nói: “Hóa ra là hạ nhân.”
Người bên cạnh sắc mặt lại trầm xuống, đoán chừng quận gia cùng là ngụy trang, chân chính đứng sau tòa thanh lâu này chăc hăn là phủ Tây Trừ Hầu. Đây là chuyện rất bình thường, hầu tước bông lộc cũng không quá cao, cho dù Tây Trừ Hầu đang được được sủng ái, ban thường thật nhiều, nhưng muốn duy tri một nhà mây trăm miệng ăn, vân phải xem trọng phô trương, theo đuổi hường thụ, dựa vào ban thượng triêu đinh cho thì không đủ để chơi đùa. Cho nên các nhà đều có điền trang, buôn bán ngoài mức quy định bô sung chi tiêu.
Tuy ràng dân chúng kinh thành chế giễu nói, kinh thành là 'Hầu tước đi đầy đất, bá tước không bàng chó', nhưng đối với nhừng tiếu nhân vật như bọn vương Hiền mà nói, tuyệt đôi không thê trêu chọc vào dù là một vị Hầu gia. Huống hồ. Tây Trừ Hầu cùng không phải Hầu gia binh thường, chính là con trai của công chúa đương triêu, cháu ngoại của đương kim hoàng thượng, cùng không phải là nhũng quôc công hẻt hơi kia có thể so sánh được.
“Nếu người đứng sau của quý điểm lớn như vậy, bọn họ sao lại dám gây chuyện?”
vương Hiền lạnh lùng chi mấy vị công từ trên lầu nói:
“Ngươi chẳng lè muốn đứng về một bên hay sao?” “Còn chưa tìm ngươi tính sổ.”
Suất Huy cũng thẹn quá hoá giận nói:
“Chúng ta đà nói rõ ràng bao trọn, sao trên lầu còn có khách hả?”
Tiệc rượu hôm nay là một tay hắn sắp xếp, trở thành như thể này đương nhiên trên mặt không nhịn được.
“Mấy vị có chỗ không biết, mấy người trên lầu kia, là bá vương ngốc nổi danh kinh thành, Thiên vương lão tử đêu dám chọc. Nô gia nêu như dám ngăn càn, bọn họ không phải hủy luôn cái Di Hồng các này hay sao.”
Tú bà lúc này mới xin lỗi nói:
“Lúc đó suy nghĩ người của công tử gia chi ngồi ờ đại sảnh, trên lầu vẫn còn trống, nô gia bèn sắp xếp bọn họ đến tầng trên cùng...”
Nói xong khần cầu nói:
“Ngàn sai vạn sai đều là lỗi của tệ các, ngày khác nhât định nói rò ràng với công tử, chi là hôm nay, công tử vàn nên nhịn một chút, đi mau đi, gọi quan sai ứng Thiên phủ tới rồi, có thê chịu không nôi đâu.”