Chương 258: Kéo bè kéo lũ đánh nhau (2)
vốn dì vương Hiền cũng rất tức giận, nghe tú bà nói như vậy, mặt càng đen dừ dội. Lạnh lùng liếc nàng một cái, Nhị Hắc hiẽu ý nói:
“Nếu đà có hậu đài lớn như vậy, quan phủ chắc chắn giả vờ không nhìn thấy, ngươi bớt xem người khác là đứa ngốc đi.”
“Hắc gia nói lời này là không đúng, kinh thành nằm dưới chân thiên tử, là rồng cũng phải cuộn mình, là hô cũng phải năm rạp.”
Tú bà một câu hai nghĩa nói:
“Công tử gia, kinh thành không thể so với những nơi khác, nhịn một lúc trời cao biên rộng, lùi một bước trời cao biên rộng đó.”
“Nói phải lấm, đáng tiếc muộn rồi.”
Ánh mắt vương Hiền thủy chung không tách khôi trên lầu, thấy đám người Chu Dùng có biểu hiện thất bại, vô cùng kinh ngạc, lệnh nhùng người còn lại từ phía khác đi lên tiếp viện. Càng tệ hại hơn đánh nhau chính là đánh thua, dù sao đà bày ra, đương nhiên muôn thăng được trận này.
Ban đầu người phía bên vương Hiền nhiều hơn rất nhiều người của đối phương, vừa rồi bọn Chu Dùng có chút khinh địch, không ngờ chút chuyện nhỏ này khó giải quyết như vậy, nhưng sau khi Hoành vân Tử mang người từ phía khác đi lên, hai mặt bọc đánh, đôi phương không địch lại được. Nhàn vân dưới lầu thấy rất rõ ràng, thấp giọng nói:
“Mấy công tử này, ngược lại cùng không phải phường giá áo túi cơm, quyền cước vô cùng vừng chắc, thuộc hạ bọn họ môi người cùng đều là cao thủ, chăng trách bọn Chu Dùng chịu thiệt thòi.”
Nói xong mặt lộ vẻ tự đắc, bời vì đối phương mặc dù có thể đánh, nhưng ờ trước mặt cao thủ VÒ Đang, hiển nhiên không đủ nhìn...
Trong lúc nhất thời, trên Di Hồng các tiếng la cùng tiếng kêu thảm thiết bay cao, thinh thoảng còn có chậu hoa, băng ghẻ rơi xuông, tinh binh chiến đấu hết sức dữ dội. Thời gian uống cạn chung trà, động tình dần nhó, đám người Hoành vân Từ bắt giữ đối phương, Chu Dùng bước xuống trước, nhỏ giọng bẩm báo nói:
“Đại nhân, thuộc hạ trước đây đà gập .”
“Ỏ đâu?”
“Trong quân doanh âu quân.”
Chu Dùng nói:
“Hai tên tiểu từ đầu lình kia, ờ trong quân doanh cũng diễu võ dương oai, cho nên thuộc hạ mới có ấn tượng, hình như họ Tiêt, cũng là con trai của Hầu gì đó.”
“Người anh em này nói không sai.”
Mắt thấy người gây chuyện bị bắt rồi, tú bà trong lòng sốt ruột, vội thay nhùng người kia lộ rõ chiêu bài nói:
“Hai vị dẫn đầu chính là nhị vị vị công tử của Dương VÕ hầu gia, mấy vị bên cạnh bọn họ, cũng đều là công tử của nhà hầu gia bá gia, tóm lại là tuyệt đối không động vào được.”
Hầu gia triều Đại Minh vương Hiền không nhận ra vài người, nhung Dương VÕ hầu kia và Ký Cương vi một nữ nhân tranh giành ghen tuông, kết quả Kỷ Cương ờ trong hoàng cung, dùng dưa săt đánh vờ sọ Dương VÕ hầu, thiếu chút nữa muốn mạng của hắn, nghe nói đên bây giờ không dám gội đầu, sợ ràng nước vào trọng đầu. việc này truyền thành trò cười, thiên hạ đều biết.
Tuy ràng tú bà khổ sờ khuyên can', nhưng đà bắt người xuống rồi, sè không có đặo lý cung kính đưa ra ngoài, vương Hiền ngồi ngay ngắn ờ trên chính vị, nhìn thuộc hạ đem mấy người nam từ trẻ tuổi mặt mũi bầm dập, quẩn áo xé rách đẩy đến trước mặt mình.
Mấy người mặc dù chịu đau đớn, nhưng vẫn kiêu ngạo như cũ, không có một chút dáng vẻ chịu thua. Nhưng kỳ thật trong lòng đà sớm sóng to gió lớn lật trời . . . Mày năm qua bọn họ ờ kinh thành hoành hành ngang ngược, chưa từng nếm thiệt thòi lớn như vậy. Hơn nữa lần này còn có chuẩn bị mà đến, cố ý triệu tập cao thủ quý phủ, muôn ra oai
BLACK
Tác giá: Tam Giới Đại Sư
phủ đầu với đối phương. Ai ngờ lại người ta bát giống như bát gà con, tất cả đều tóm gọn. Thật sự không ngờ, bọn nhà quê đến từ Hàng Châu này, thật đúng là khó giải quyết.
Chi là thua người không thua trận, muốn để cho bọn họ chịu thua, là tuyệt đối không thể nào.
vương Hiền cùng bọn họ nhin nhau một lát, dùng ngừ khí hờ hừng
“Ta với cùng các ngươi không thù không oán, tại sao phải tập kích chúng ta?”
“Hừ, các ngươi ở bên dưới ồn ào nhổn nháo, làm cho huynh đệ chúng ta cả người khó chịu.”
Một tiểu từ gương mật còn đen hơn cả Chu Chiêm Cơ, đen đến tỏa sáng cười lạnh nói:
“Ném ngươi vài quả dưa hấu xem như nhẹ rồi.”
“Không có người nói cho các ngươi biết, đêm nay chúng ta bao trọn Di Hồng các sao?”
vương Hiền âm thanh lạnh lùng nói.
“So ngân lượng với chủng ta, chúng ta chính là khách, các ngươi không thể làm ồn đến chúng ta.”
Một tiểu tử lớn tuổi hơn hác tiểu tử một chút, hết sức săn chắc nói:
“Tiểu tử, các ngươi hôm nay lấy đông hiếp ít, không xem là anh hùng. Cứ thế này đi, ngày mai chúng ta môi người chúng ta mang theo người lại đại chiến một lần nữa, phân thăng bại.”
vừa rồi bọn họ dựa vào hơn ba mươi tên thuộc hạ, lấy nhiều địch ít không rơi vào thế yếu, chi là đột nhiên bị người từ phía sau lưng tập kích, còn có đại cao thủ giúp đỡ, bọn họ mới chịu thiệt thòi, tât nhiên nuốt không trôi cục tức này.
“Ha ha ha ...”
..........
vương Hiên cât tiêng cười to nói:
“Ngươi cho là trẻ con qua nhà chơi sao, cốn lần sau hãy tính.”
Khiến cho cả sảnh vười vang, ngay sau đó hắn lại mật lạnh nói:
“Đổi lại lào tử phá hông tiệc rượu của các ngươi, đả thương huynh đệ của các ngươi, làm hỏng hứng thú của các ngươi ngươi có thê tính như vậy hay không?”
“Đương nhiên không rồi.”
Tiểu tử mặt đen kia lớn tiếng nói:
“Lào từ chắc chắn đánh đến mức mẹ hắn cùng nhặn không ra, sau đó ném ra đường.”
“Lào Nhị câm mồm.”
Huynh đệ hắn cảm giác mất mặt sâu sắc, hung hăng trừng hắn, có người tự đào hố chôn mình như vậy sao?
“Ý hay lắm, vậy cứ làm thế đi.”
vương Hiền cũng đà vỗ tay, cười lớn hạ lệnh nói:
“Đứng sững đó làm gì hả?”
Đám người Chu Dùng bị phá hông-chuyện tốt, lại bị mất mật, người người nghẹn hai bụng nửa giận không chỗ phát tiết, chẳng qua là lúc trước đi theo Chu Tân đà quen quy củ, cho nên nghe xong mệnh lệnh của vương Hiền mới sè trố mất. Nhưng trên đời này học giỏi khó khăn, chứ học xấu dễ dàng lắm, bây giờ đại nhân có lệnh, vừa vặn mượn sức của rượu làm càn một phen, sao lại không làm?
VÌ vậy đồng loạt xông lên, quyền đấm cước đá, đem hai vị công tử cùng hơn ba mươi người bọn họ mang đến, tất cả đều đánh đến mức mẹ mình cùng không nhận ra, sau đó ném tất cả ra đường . . .