Chương 259: Quân sư (2)
Xe ngựa đi về hướng Kim Xuyên môn, Chu Chiêm Cơ mới dặn dò với vương Hiển:
“Nhánh ấu quân này năm ngoái bắt đầu thành lập, đầu năm nay nhân viên mới lần lượt đến kinh, sau đó do binh bộ dạy quy củ hai tháng, kỳ thật trước đó không lâử mới giao đến trong tay của ta. vôn tưởng răng sẽ phân phối chợ ta một cái lão tướng quân cầm cưong, nào ngờ hoàng gia gia nói, như vậy ta sẽ trở thành bù nhìn, muôn đê ta đích thân thao luyện quân đội, cho nên không có lão tướng, chi cho chọn lựa con cháu nhà tướng từ hai mươi tuổi trờ xuống, vẫn chưa kế thừa chức vụ đên giúp đỡ.”
“Đây là đang cho ngươi cơ hội bồi dưỡng thành viên nòng cốt, là chuyện tốt mà.”
vương Hiền nói.
“Ta biết. Nhưng mà ngươi cũng biết, huân quý nhà tướng đều có quan hệ mật thiết cùng ta Nhị thúc của ta.”
Chu Chiêm Cơ buồn rầu nói:
“Hắn hô lên một tiếng, những công hầu bá gia quan hệ mật thiết với hán kia, liền không cho phép con em gia nhập ấu quân.”
“Không phải cùng có không ít con em huân quý sao?”
“Cơ bản đều là huân quý triều Thái Tổ gạt sang bên cạnh, bọn họ muốn cá mặn trở mình sống lại, để con em đi theo ta.”
Chu Chiêm Cơ nói:
“Giống như đại lào đương quyền như Dương VÕ hầu vậy, bởi vì có thù oán với Ký Cương, tiếp đó ngay cả Nhị thúc ta cũng hận luôn, mới sê cố ý làm trái lại lời hắn, để con em đi theo ta. Không có trường hợp thứ hai.”
“Cái này rất quan trọng sao?”
vương Hiền ý thức được, đốt phương đang khéo 1.0 nói với mình, phải tạo dụng quan hệ tốt với hai tên bảo bối nhà hộ Tiêtkia. Hăn không rõ, Chu Chiêm Cơ tại sao coi trọng hai tên công tử bột kia đên vậy:
... $ . ,
“Ý của ta là, không có con em huân quý, cùng với có con em huân quý có gì khác nhau? Huân quý cùng không có huân quý có cái gì khác nhau chứ?”
“Khác nhau lớn lắm.”
Chu Chiêm Cơ cười khổ nói:
“Phải biết ràng, giữa quàn dân triều Đại Minh ta, phân biêt rò đà
mấy chục năm rồi, huấn luyện đảnh giặc đó là chuyện của quân hộ, dân hộ chi là cày ruộng nuôi tàm, nhưng lần này ấu quân phá lệ thường, ưu tiên chiêu mộ người từ trong dân hộ, cho nên một chút căn cơ tập võ cũng không có.”
“Một tờ giấy trắng không tốt sao? Muốn viết cái gì thì sẽ thành cái đó.”
vương Hiền nói.
“Nói hay lắm.”
Chu Chiêm Cơ lộ ra ánh mắt tán thưởng nói:
“Ta cũng nghĩ như vậy.”
Nói rồi vẻ mặt đau khổ nói:
“Nhưng mà không cổ quan quân ngươi luyện như thế nào? Nhất định phải có lượng lớn sì quan trung hạ tầng lão luyện binh nghiệp, mới có thể đem hơn một vạn dân chúng kia biến thành binh lính, sau đó mới có thể nói đến thao luyện.”
“Không phải để con em huân quý đảm nhận sĩ quan trung hạ tâng đó chứ?”
vương Hiền trong lòng thầm nhủ, sao mà ta nghe không đảng tin chút nào như vậy chứ.
“Đương nhiên không phải, các võ tướng huân quý mặc dù mỗi người đều là kẻ lão luyện dẫn binh, nhưng con cháu của bọn họ . . . Quả thật không nhắc tới cũng được.”
Chu Chiêm Cơ thở dài nói:
“Ta coi ửọng không phải bọn họ, mà là huyết thống bậc cha chú của bọn họ. Ngươi thông minh như vậy, không cặn phải nói rồ chứ.”
“Hiểu rồi.”
vương Hiền khè gật đầu, Chu Chiêm Cơ cho con em huân quý một vị trí sì quan cấp cao vừa tầm, nhàm không đê cho con cháu mât mật, bọn huân quý chắc chắn chọn một đám thuộc hạ đáng tin, làm thuộc hạ cua con em. Như vậy mậc dù sẽ khiến trong quân phe phái mọc lên như rừng nhưng là biện pháp tốt khiến ấu quân bắt đầu từ con số không, nhanh chóng thành hình. Hem nữa Chu Chiêm Cơ là Thái tôn, chăng những không sợ phe phái, ngược lại vui mủng khi nhìn thây sự xuât hiện của phe phái.
ĐẠI QUAN NHÂN
ỹac giả: Tam Giới Đại Sư
Nhưng mà, chi cổ thuộc hạ công thần Tĩnh Nan mới có bộ đội, nhũng huân quy khai quốc kia, đã sớm gạt sang bên bao nhiêu năm rôi, thuộc hạ căn bản không có người nào có thể dùng được, trong măt Chu Chiêm Cơ, cũng không có giá trị gì.
Còn Dương VÕ hầu Tiết Lộc chính là Hữu Đô Đốc phù Hữu Quân đò đốc, đại lão quân giới xếp vào năm hàng đầu, hơn nữa hai năm trước đê nghị huấn luyện con em võ quan, sau đó bời vì vậy khí lực cực lớn, cỏ thể nghĩ, Chú Chiêm Cơ hi vọng nhiều có thể nhận được trợ giúp của người này.
“Được rồi, ta đi chịu tội với hai tiểu tử kia là được chứ gì.”
vương Hiền vẫn rất biết nguyên tắc, đương nhiên, chuyện này có liên quan đến da mật hắn cũng đủ dày.
“Không không, ngươi hiểu lầm rồi.”
Chu Chiêm Cơ lại lắc đầu liên hồi noiV
“Là ta xin ngươi tha thứ cho bọn họ, chứ không phảiđi xin lôi hai người bọn họ.”
“Ách...”
vương Hiền có chút hồ đồ:
“Nhưng mà người ta là con cưng>cúa trời, xin lôi tú tài nhò bẻ như ,a . ...........
“vào quân doanh cúam^cư dựa theo chức vụ trong doanh luận lớn
Chu Chiêm Cơ lắc đầu nói.
“Rốt cuộc ngươi để ta làm cái gì?’
“Ta chuẩn bị, bái ngươi lảm quân sư.”
Chu Chiêm Cơ rốt cuộc không thừa nước đục thà câu.
“Phụt, quân sư ...”
vương Hiền bật cười nói:
“Ngươi cho ràng đang hát kịch sao?’
“Sao lại biết là hát kịch?”
Chu Chiêm Cơ lại trịnh trọng nói:
“Trong « Tam Quốc chí » có quân sư Tế Tửu (tham mưu), quân sư Truna Lang tướng, lúc trước Tuân Du, Quách Gia, Khổng Minh, Bàng Thống, đều từng đàm nhận chức vụ này.”
“Nhưng Đại Minh ta, cũng không có chức quân sư.”
“Đại Minh ta cũng chưa từng có ấu quân.”
Chu Chiêm Cơ đảo mắt nói:
“Quân đội của ta ta làm chủ, ta nói có quân sư thì có quân sư.”
vương Hiền đành phải đáp ứng nói:
“vậy cụ thể ta làm cái gì?”
“Ta tra xét sách cổ, trao cho ngươi quản lý mọi chuyện, cùng với quyền giám quân.”
Chu Chiêm Cơ trầm giọng nói.
vương Hiền nhất thời há to mồm, cái gọi là “quản lý mọi chuyện”, chính là chuyện lớn chuyện nhò trong quân, hắn đều có thể cân nhắc mà xử lý, lại them quyền giám quân, địa vị của hắn ờ.trong ấu quân, chi đứng sau Thái tôn, cái này, cái này cũng quá làm liều rồi . . . Tuy rằng ấu quân không phải quân đội chính quy, nhưng cũng cỏ hơn một vạn ba ngàn người, bên trohg cà đám lớn con cháu các loại hầu gia, bá gia, tương lai kế thừa quân chức, ít nhất cũng là Thiên Hộ, Chi Huy sứ. Còn một quan tạp chức không cỏ phẩm trật không có cấp bậc, sau khi vào kinh đều ngượng ngùng cầm cấp bậc thân phận này, luôn luôn dùng danh hiệu tú tài lấp item, dựa vào cái gì vượt lên bên trên bọn họ.
“Đa tạ xem trọng, nhưng ta không đủ tư cách, ngươi kiên quyết nâng đỡ ta lên, mọi người sè không phục.”
Tuy ràng đại trượng phu việc đáng làm thì phải làm, nhưng cũng phải biết minh ăn được may bát cơm, thay yì đến lúc đó không lăn. được xuống, bị chán nàn đuổi đi, còn không bằng ngay từ đầu liền từ chối.
“Ngươi cũng không cần quá lo lắng.”
Chu Chiêm Cơ lại lộ ra vẻ mặt ‘Ta đã sớm lập kế hoạch rồi’, nháy mắt mấy cái nói: 1
“Đệ tử của Diêu thiếu sư, ở ttong quàn ta làm quân sư, ai dám không phục?”