Chương 110: Mày Chuốc Say Tao
…
Lịch sử ghi chép tin tức của hệ thống:
【 Hệ thống nhắc nhở: Bạn bị ảnh hưởng bởi kỹ năng “Cường Bách Chỉ Lệnh” của người chơi Phá Quân, lấy tốc độ hiện tại, liên tục tiến về phía trước trong 1 giây. 】
【 Hệ thống nhắc nhở: Bạn bị người chơi Phá Quân công kích ác ý, HP còn lại 80%. 】
…
Sau khi mình xông lên, không hiểu sao lại trúng kỹ năng kỳ lạ mà đối phương phóng ra, sau đó lại phóng về phía trước như xe mất phanh, cuối cùng là bị tên khốn này đâm một đao vào lưng.
Chẳng lẽ kỹ năng có tên là Cường Bách Chỉ Lệnh này, tác dụng của nó là lấy tốc độ đang có liên tục tiến về phía trước trong 1 giây? Tác dụng này cũng hiếm thấy ghê, vậy chỉ cần Phá Quân nắm chắc thời cơ mà phóng kỹ năng, cộng thêm tốc độ di chuyển siêu nhanh của Tiêu Phàm thì chiến đấu với Phá Quân rất phiền phức.
Không ngờ mới chiến hiệp một thôi mà hắn đã cho mình ăn quả đắng rồi, nói sao thì mình cũng là người chơi cấp 21 chứ ít gì. Nếu ngay cả tên này mà cũng không đánh lại thì thực sự quá mất mặt rồi.
Nếu như kỹ năng của hắn chỉ có thể ảnh hưởng đến chân mình, vậy mình bước chậm lại là được rồi, trong đầu Tiêu Phàm nghĩ như thế. Trường kiếm trên tay lại một lần nữa phóng về phía người Phá Quân.
Phá Quân thấy Tiêu Phàm thả chậm tốc độ di chuyển, tiếp tục công kích về phía mình thì cười khẽ.
Tiêu Phàm vẫn luôn chiến đấu dựa vào tốc độ di chuyển của mình, nói cụ thể hơn, đó là di chuyển nhanh đến một vị trí thích hợp để tập kích, sau đó tiến hành công kích kẻ địch. Mà động tác công kích này thật ra cũng không nhanh, địch trước mặt bị đánh không kịp trở tay sở dĩ là vì bọn chúng chưa kịp phản ứng lại sự thay đổi tốc độ di chuyển của Tiêu Phàm, chứ không phải vì Tiêu Phàm ra tay tấn công quá nhanh.
Nói đơn giản chính là tốc độ công kích của Tiêu Phàm cũng bình thường nhưng tốc độ di chuyển lại rất nhanh.
Cho nên nói, tốc độ công kích của Tiêu Phàm lúc này, thật ra rất chi là bình thường trong mắt Phá Quân…
Phá Quân nhẹ nhàng tránh được đợt công kích của Tiêu Phàm, sau đó…
【 Hệ thống nhắc nhở: Bạn bị ảnh hưởng kỹ năng “Cường Bách Chỉ Lệnh” của người chơi Phá Quân, sẽ tiếp tục thực hiện động tác công kích vung kiếm chém trong vòng 1 giây. 】
Cái gì!
Sau khi Tiêu Phàm tin tức này của hệ thống, hắn cảm thấy toàn bộ thân thể mình bây giờ không thể khống chế được nữa, hắn cứ vung trường kiếm về phía trước mãi.
Đúng lúc này, con dao găm phế phẩm không đáng chú ý của Phá Quân lại một lần nữa xoẹt qua người Tiêu Phàm, máu bắn tung tóe.
【 Hệ thống nhắc nhở: Bạn bị người chơi Phá Quân công kích ác ý, HP còn lại 60%. 】
Sau một giây, Tiêu Phàm lại một lần nữa lấy lại được quyền khống chế cơ thể, hắn nhanh chóng tăng tốc lui xa khỏi người Phá Quân.
Từ đằng xa, Tiêu Phàm nhìn chằm chằm vào Phá Quân, trong lòng cảm thấy hơi hoảng hốt. Rốt cuộc kỹ năng quái dị này là cái quỷ gì thế, vì sao công kích của mình luôn bị nó làm nhiễu?
…
Phá Quân thấy Tiêu Phàm ở xa kia không nhúc nhích gì cả, vậy thì lần này gã sẽ chủ động ra tay.
Phá Quân trông như đang đi về phía Tiêu Phàm với một bộ dạng rất nhàn nhã nhưng Tiêu Phàm lại có thể cảm nhận được cảm giác áp bức mạnh mẽ từ người đối phương.
Xem ra lần này mình đánh giá thấp người khác, đánh giá cao bản thân quá rồi. Tiêu Phàm nhìn hai chữ “Phá Quân” đỏ như máu, Tiêu Phàm thật sự rất hối hận, thứ màu sắc đẹp đẽ này vẫn luôn nói lên người chơi chắn chắc rất có thực lực, sớm biết thế, mình đã ngoan ngoãn tìm đường khác mà đi rồi. Cuối cùng do chủ quan, nông nổi nhất thời nên mới xảy ra nhiều chuyện phiền phức đến vậy.
Phá Quân nhìn chằm chằm Tiêu Phàm không nhúc nhích trước mặt, trong mắt hắn là sự tự tin tuyệt đối. Mà lúc này dưới ánh mặt trời chiếu rọi, cái bóng dưới chân Tiêu Phàm lặng lẽ biến thành một con rắn đen uốn lượn…
Né tránh hay là đánh lại?
Bởi vì lúc nào Tiêu Phàm ra tay cũng bị kỹ năng của đối thủ làm nhiễu. Bây giờ vừa thấy Phá Quân từng bước đến gần, Tiêu Phàm đã trở nên hoang mang không biết mình nên làm gì tiếp theo.
Tiêu Phàm không biết giờ mình muốn làm gì, thế nên là hắn chả làm gì cả, nhưng Phá Quân cũng sẽ không vì đối phương không làm gì mà chần chừ.
【 Hệ thống nhắc nhở: Bạn bị ảnh hưởng kỹ năng “Cường Bách Chỉ Lệnh” của người chơi Phá Quân, bạn sẽ duy trì trạng thái bất động liên tục trong 1 giây. 】
Cái gì! Thế này là quá đáng lắm rồi nha, rốt cuộc đây là kỹ năng khỉ gì vậy!
Phá Quân cười nhẹ rồi châm rãi nâng con dao găm lên trước người mình, hắn không công kích liền, mà chỉ chậm rãi giơ dao găm ra, giống như đang trêu đùa mà nhìn thẳng Tiêu Phàm. Một đóa hoa máu tươi nở rộ trước ngực Tiêu Phàm…
【 Hệ thống nhắc nhở: Bạn bị người chơi Phá Quân công kích ác ý, HP còn lại 31%. 】
Một giây sau, Tiêu Phàm lại lần nữa khôi phục khả năng hoạt động, nhanh chóng lùi ra xa Phá Quân.
Đáng tiếc, Tiêu Phàm vừa mới lặng lẽ tiêu hao giá trị men say vào Điệu Waltz Phong Vũ, hiệu quả né tránh của Thiểm Tị cũng không thể phát động, mà HP còn lại là 31%, cũng không thể tạo ra điều kiện để mở ra hiệu quả biến dị của kỹ năng danh hiệu khi HP dưới 30%.
Hơn nữa, Tiêu Phàm cũng không định tự đâm đao vào mình để ép mở kỹ năng danh hiệu biến dị, bởi vì có kỹ năng danh hiệu biến dị bổ trợ cho thì hắn vẫn không tìm được chỗ đột phá của trận chiến đấu này. Cho dù hành động của mình có nhanh bao nhiêu, Phá Quân vẫn sẽ không ngừng làm nhiễu hành động của mình.
Lúc này, Tiêu Phàm đã cảm nhận được sâu sắc mức độ nguy hiểm của tên này. Nếu thứ trong tay Phá Quân là Ảm Long Minh Viêm Kiếm chứ không phải là Đạ Tinh Tiểu Cốt Chủy phẩm chất phế phẩm, có lẽ Tiêu Phàm bây giờ cũng không còn đứng đây đâu.
…
Bạch Y Công Tử ngồi trên một khối nham thạch cách đó rất xa, thong thả phất tới phất lui cái quạt giấy, lẳng lặng theo dõi hiện trường chiến đấu.
Phá Quân quả thực rất mạnh, kỹ năng thiên phú 【 Cường Bách Chỉ Lệnh 】của hắn thật sự vô cùng buồn nôn. Nó có thể làm cho đối thủ mất đi quyền khống chế cơ thể trong 1 giây, trong chiến đấu, 1 giây ngắn ngủi đã có nghĩa là xuống mồ rồi. Có lẽ cũng chỉ có cái tên điên Tiểu Sửu Hoàng kia mới có thể ung dung khiêu chiến với Phá Quân mà thôi, Bạch Y Công Tử tán thưởng người đồng nghiệp bằng sự chân thành từ tận đáy lòng.
…
“Phù phù phù…” Tiêu Phàm mở to miệng thở hổn hển, lúc này hắn hoàn toàn không dám đến quá gần Phá Quân. Nếu lỡ rơi vào cục diện quái đản không thể khống chế được thân thể vì kỹ năng của người kia một lần nữa, 31% HP còn lại cũng không thể chịu nổi thêm một công kích nào của Phá Quân, lúc đó có mà bỏ cái mạng nhỏ ở đây di viết di chúc.
Cho nên Tiêu Phàm vẫn luôn dùng tốc độ di chuyển của mình để quần qua quần lại Phá Quân. Trong một giây, Phá Quân không tới được khoảng cách an toàn, đúng vào lúc này bóng rắn dước chân Tiêu Phàm lại biến về hình người như ban đầu.
Tiêu Phàm thở dài một hơi, không ngờ, men say đã tiêu hao hết nhưng cuộc chiến giữa mình và Phá Quân lại chẳng có gì tiến triển.
Vì để phòng ngộ nhỡ, trạng thái hình rắn nhất định phải giữ lại đó. Nếu chịu không được nữa, thì cứ phát động hiệu quả né tránh mà đã giúp mình tránh được cả một đòn cực kỳ hiểm trong lần đánh phó bản Thung Lũng Rắn Cát cấp Luyện Ngục là được.
Tiêu Phàm nhìn Phá Quân đang đứng cách đó không xa, nghĩ thầm, lúc này nếu mình có cách công kích từ xa thì tốt rồi.
Để bổ sung lượng men say đã tiêu hao hết, Tiêu Phàm lại lấy 【 Xà Đảm Tửu 】ra, há mồm uống…
【 Men say: 85% 】
Lúc này, Phá Quân trông thấy Tiêu Phàm uống rượu thì phiền muộn trong lòng lại dấy lên một lần nữa…
【 Hệ thống nhắc nhở: Bạn bị ảnh hưởng bởi kỹ năng “Cường Bách Chỉ Lệnh” của người chơi Phá Quân, bạn sẽ tiếp tục uống rượu liên tục mỗi một giây. 】
Cái gì! Không phải chứ! Éo muốn đâu!!
Lúc này, Tiêu Phàm chỉ có thể gào thét trong lòng mà cũng không thể nào cử động, bởi vì hắn đã không thể khống chế bản thân được nữa…