Chương 111: Trở lại ngày bắt đầu nọ (1)
【 Men say: 90% 】
【 Men say: 100% 】
【 Hệ thống nhắc nhở: Người chơi Mệnh Phàm, bởi vì bạn uống rượu vượt quá giới hạn, cho nên bạn đã tiến vào trạng thái say rượu, đợi đến khi giá trị men say xuống dưới 100%, bạn sẽ có thể khôi phục lý trí. (Nếu không tiêu hao men say vào kỹ năng, men say sẽ tiêu hao theo tốc độ mỗi phút giảm 1% ) 】
【 Men say: 110% 】
【 Men say: 120% 】
…
Hừ, Phá Quân đã sớm rất khó chịu khi thấy tên này uống vật phẩm tiêu hao rồi, mày trắnh trợn uống gì trước mặt tao, tao không nói, thế nhưng mày cứ uống mà không uống cho hết, mày làm thế là muốn giết chết chứng rối loạn cưỡng chế của tao đúng không!
Thế là, chứng rối loạn cưỡng chế ra chỉ thị!
…
Một giây sau, bầu rượu trống rỗng từ trên tay Tiêu Phàm rơi xuống đất, vang lên một tiếng lanh lảnh, chứng minh trong bầu rượu này đến một giọt cũng không còn.
Phá Quân thỏa mãn nhìn bầu rượu rỗng nằm chỏng chơ trên mặt đất, thầm nghĩ trong lòng, lần này có phải được hơn không, uống thứ gì thì phải uống cho hết chứ.
Tiêu Phàm cúi đầu, thân thể hắn hơi loạng choà loạng choạng, giống như chỉ cần bước đi thì sẽ té sấp mặt vậy.
Phá Quân thấy bộ dạng này của Tiêu Phàm thì cảm thấy đối thủ của mình, hình như sau khi uống vật phẩm tiêu hao vào, hành vi có hơi kỳ lạ thì phải.
“Ừm?” Tiêu Phàm ngẩng đầu lên cùng với một tiếng rên rỉ mơ hồ.
Sắc mặt Tiêu Phàm bây giờ đã đỏ rực, mắt hắn híp lại thành một cái khe hở, từ khe hở đó có thể thấy sự mê ly trong ánh mắt hắn, thỉnh thoảng trong miệng còn khẽ phát ra vài âm thanh lầm bầm không có sức lực: “Ô…ờ…ha ha…ể?”
Phá Quân nhìn Tiêu Phàm mà khó hiểu, cảm thấy bộ dáng hắn không khác gì con nghiện phát tác trong truyền thuyết: “Người anh em, mày đánh không lại tao thì đi cắn thuốc hả?”
“Hức.”
Trả lời Phá Quân lại là một tiếng nấc rượu vang dội…
Ma, Tiêu Phàm chỉ có thể trả lời với thái độ hoài nghi…
Có lễ bởi vì đêm trước ngày bắt đầu, hắn uống quá nhiều rượu nên đánh mất lý trí của bản thân. Sau đó cứ thế mà mơ mơ màng màng đăng nhập trò chơi trong trạng thái say rượu.
Lúc đó có khả năng là hệ thống kiểm tra của trò chơi cho rằng tinh thần của hắn có vấn đề, Tiêu Phàm cười cười, dáng vẻ rất xấu hổ. Bởi lúc đó hắn đã uống rượu đến nỗi say mèm rồi, hoàn toàn không có một chút ấn tượng đối với việc xảy ra khi đó, chỉ có thể trả lời câu hỏi của người khác một cách hàm hồ như vậy.
Nhưng hắn biết suy đoán của hắn là chính xác…
Ngày 25 tháng 9 năm 2990, ngày đầu tiên Tân Sinh hoạt động, trong một căn phòng nào đó ở thành phố S, 8h50’ sáng…
“Ha, ha ha, game online 3D, ha ha, Tân Sinh.” Một thanh niên trẻ uống say nằm ngã trên đất, mặt mũi ửng hồng, toàn thân đầy mùi rượu, mơ mơ màng màng nỉ non, cánh tay vung lên, một trai rượu rỗng bằng pha lê lăn sang một bên…
Tiêu Phàm ngẩng đầu lên, vẻ mặt có vẻ hơi si ngốc, mắt nhìn về phía đồng hồ báo thức trên chiếc tủ ở đầu giường, phát ra một tiếng kêu mơ hồ: “Ồ?”
Phân chia rồi lại trùng lên nhau, phân chia rồi lại trùng lên nhau…
Trong mắt của Tiêu Phàm, chiếc đồng hồ trên tủ đầu giường không ngừng nghịch ngợm lặp đi lặp lại hai động tác này, đầu Tiêu Phàm cũng lắc lư có tiết tấu theo chiếc đồng hồ đó, dáng vẻ nhìn quả thật có chút đần độn.
Tiêu Phàm hơi không kiên nhẫn, nhắm mắt lại, dùng sức lắc đầu mình, lại lấy tay xoa xoa mắt mình một phen, sau đó mở mắt lần nữa rồi dùng sức trừng mắt nhìn phía trên tủ đầu giường.
“Ha ha, xem mày tránh thế nào được, lần này tao phải thấy rõ mày, ha ha.” Tiêu Phàm bị rượu làm cho mụ mị, lời nói có vẻ hươi ngây thơ buồn cười.
“Ợ…” Tiêu Phàm cảm thấy bụng hơi trướng, vô cùng bất nhã ợ rượu: “Hả? Hình nhưu sắp 9 giờ rồi, sắp bắt đầu rồi, ta muốn vào trò chơi, a ha ha…”
Mặc dù thần chí Tiêu Phàm không rõ, nhưng vẫn còn nhớ “Tân Sinh” sẽ bắt đầu hoạt động. Thế là hắn lăn lộn dưới đất một hồi rồi đi về phía máy chơi gảm Tân Sinh đã được chuẩn bị sẵn.
“ha ha, ai u! Á…”
Tiêu Phàm sơ ý dẫm lên chai rượu trên đất, trọng tâm không vững ngã trên mặt đất, lộn trên đất mấy vòng, trùng hợp lại lộn vào bên trong cabin trò chơi.
Cửa của máy chơi game đúng lúc này lại đóng lại vì bị Tiêu Phàm va phải.
“Tích…” một tiếng, đèn bên ngoài cabin trò chơi lặng lẽ sáng lên…
[Hoan nghênh sử dụng sản phẩm của công ty, bắt đầu quét hình, xin chờ một chút…]
[Quét hình hoàn thành, xác nhận ID450xxxxxxx0925xxxx, Tên: Tiêu Phàm; đang kiểm tra vấn đề bảo mật… ]
[Chưa phát hiện phần mềm của bên thứ ba, trò chơi khởi động, 10 giây sau tiến vào.]
[Người chơi thân mến, bạn thật may mắn, bạn được Tân Sinh phân vào trận doanh đặc biệt, bạn sẽ sáng tạo nhân vật của mình trong trận doanh Ác Ma.]
[Hãy đặt tên cho nhân vật của bạn, một khi đã đặt tên sẽ không thể thay đổi, xin hãy thận trọng cân nhắc.]
“Thật phiền phức.” Tiêu Phàm nhìn người hướng dẫn trước mặt, có chút lắc lư, đầu óc hơi khó chịu, dùng hết sức phun ra hai chữ, nhưng âm thanh có vẻ không rõ ràng.
[Bạn xác định lấy tên “Mễ Phiền” là tên nhân vật ID của mình?]
“Mệnh Phàm!” Lần này Tiêu Phàm tru lên một cách chuẩn xác tên của mình.
[Bạn xác định sử dụng tên “Mệnh Phàm” là tên nhân vật ID của mình?]
“Xác định.” Tiêu Phàm nói xong hai chữ xác định này liên hôn mê.
[Chúc mừng người chơi Mệnh Phàm đã sáng tạo nhân vật thành công, hệ thống đang điều chỉnh và xác định các thuộc tính của bạn, tiếp theo bạn sẽ được truyền tống đến Tân thủ thôn số XXX…]
Ngày 25 tháng 9 năm 2990, hơn 9h sáng,
Từng nhóm “áo vải” một lục tục xuất hiện trong Tân thủ thôn của từng trận doanh. Trong mắt họ tràn ngập tò mò cùng chờ mong cùng với sự mừng rỡ lần đầu đến với thế giới này, mang theo hi vọng bước vào hành trình Tân Sinh của bọn họ.
Chỉ có trận doanh Ác Ma không có loại cảnh tượng vui vẻ tốt đẹp này?
Không không không, nhầm rồi, trận doanh Ác Ma ngay từ đầu cũng chẳng có gì khác so với các trận doanh khác. Mặc dù có rất nhiều biến thái lớn nhỏ bị hệ thống sàng lọc vào đây, nhưng bởi vì bị hạn chế bởi đạo đức và pháp luật ở cuộc sống hiện thực trong một thời gian dài, các người chơi cũng không thể nào sử dụng bạo lực một cách không kiêng kị, tùy ý phóng thích dục vọng của mình.Chỉ đến khi
“Ơ? Đây là đâu?” Nằm trên điểm phục sinh, Tiêu Phàm mơ mơ màng màng mở mắt, nhìn đám người đi tới đi lui: “Ế ế, hình như đang ở trong Tân Sinh.”
Giọng nói của Tiêu Phàm có chút hưng phấn, thần xui quye khiến thế nào lại lục lọi balo, thế mà lại lục ra được cái dao gọt trái cây làm cho người ta hoài niệm kia.
“Ha ha, hãy xem ta thuận buồm xuôi gió, xưng vương xưng bá tại nươi này.” Tiêu Phàm đứng lên, thần chí không rõ cầm dao gọt trái cây, miệng la hét sung sướng xông về phía đám người đang đi đến.
Bước đi của hắn hơi lảo đảo, đi được một bước lại lắc lư, tưởng chừng như lúc nào cũng có thể bị ngã. Mởi vì trong mắt hắn, trời đất lúc này đang quay cuồng, nên muốn giữ thăng bằng trong loại tình huống này quá khó khăn.
“Mày không có mắt nhìn đường à?” Một tên cao lớn có tướng mạo hung dữ thấy Tiêu Phàm đụng vào lồng ngực mình liền tức giận kêu lên. Dù sao nơi này cũng là trận doanh Ác Ma, ngoại trừ bạn học Vẽ Đến Mệt của EF4 có tính tình nhã nhặn ra, người chơi ở nơi này phần lớn đều có tính cách thô bạo.
Tiêu Phàm lắc lắc cái đầu, mơ mơ màng màng ngẩng đầu lên, muốn nhìn rõ dáng vẻ của tên to con này, nhưng hắn không thể nào thấy rõ được…
“Bốn mắt, hai mũi, hai mồm, khà khà, yêu… quái…” Tiêu Phàm thẳng thắn miêu tả ra cái thứ mà hắn thấy được.
To con lại không cho là như vậy: “Thằng nhóc, mày dám chế giễu tao, mày biết tao là ai không?”
“Ha ha, yêu quái, có yêu quái!” Tiêu Phàm vẫn thất tha thất thểu đo trên đường, quơ loạn xạ cái dao gọt trái cây trong tay, hưng phấn kêu loạn bốn phía.
To con nhìn dáng vẻ dương dương đắc ý của Tiêu Phàm, rột cục vẫn không kìm nén được lửa giận trong lòng, móc gậy trong balo ra: “Mẹ nó, để tao cho thằng nhóc mày một chút nhan sắc nhé!”