Ác Ma Doanh Địa

Chương 112: Trở lại ngày bắt đầu nọ (2)

Chương 112: Trở lại ngày bắt đầu nọ (2)

Rất nhiều năm sau, khi có người hỏi Tiêu Phàm, lúc trước vì sao hắn lại được phân đến trận doanh Ác
Cây gậy vốn đang vung vẩy trong tay to con bỗng nhiên đập Tiêu Phàm một phát, Tiêu Phàm lảo đảo một cái, đi trên đường giống như bị thọt, khập khà khập khiễng, vô cùng quái dị. Thế nhưng Tiêu Phàm hết lần này đến lần khác vẫn như vậy, thân thể đột nhiên cúi thấp, vừa vặn tránh thoát một gậy mà to con đang đập đến.
“Ha ha, yêu quái, mày muốn hại tao á, ha ha, tao là thiên hạ vô địch chơi game đấy, ợ…” Đang dương dương đắc ý nói, Tiêu Phàm bỗng nhiên ợ một hơi rượu, có chút không thoải mái chép miệng.
To con nghe thấy Tiêu Phàm trào phúng liền không chịu được, điên cuồng vung gậy lên nện xuống!
Trong bóng gậy dày đặc, Tiêu Phàm lúc nào cũng như chực ngã, vô cùng nguy hiểm, nhưng hết lần này tới lần khác vẫn vậy, gậy không thể nào đập trúng người Tiêu Phàm.
Khua gậy một hồi, to con thở dốc, hoàn toàn không hiểu sao cái người trước mắt lại khó chơi như vậy.
Trong nháy mắt mà to con hơi nghỉ ngơi, dao gọt trái cây trong tay Tiêu Phàm liền hoạt động, hắn nhẹ nhàng linh hoạt xẹt qua cổ to con, máu trên cổ to con bắn ra, to con khống dám tin che lấy cổ mình ngã xuống.
“Ha ha ha, tao đã nói tao là vô địch cơ mà, ha ha ha.” Tiêu Phàm quơ dao gọt hoa quả trong tay, vô cùng vui vẻ tựa như đứa trẻ có được món đồ chơi mình thích.
Bạn bè to con vẫn đứng bên cạnh xem to con đánh nhau thấy to con ngã xuống mới hồi phục lại tinh thần.
Rõ ràng vừa rồi thằng nhóc này bị đánh một cách bị động, sao mà bỗng nhiên lại thần không biết quỷ không hay xử lý được to con. Không kịp suy nghĩ nhiều, bạn bè của to con cầm vũ khí trong tay, nhanh chóng xông lên bao vây Tiêu Phàm, căm phẫn trừng mắt nhìn hắn.
“Oa oa, nhiều quái vật đến quá.” Tiêu Phàm vẫn không nhìn không rõ bao nhiêu người, bởi vì trời đất vẫn cứ quay cuồng, nhưng bên người hắn xuất hiện nhiều người hơn, Tiêu Phàm vẫn có thể cảm nhận được.
Thật đáng giận, thực sự quá nhẹ nhàng rồi! Thằng nhóc này xử lý anh em của mình lại còn không biết hối cải, lại vẫn vũ nhục bọn họ.
Bnạ bè của to con rốt cục cũng không nhịn được, cùng tiến lên, định cho Tiêu Phàm một bài học sâu sắc.
Thân thể gầy còm của Tieu Phàm trong vô vàn đao quang kiếm ảnh tưởng chừng như lúc nào cũng có thể ngã xuống
Bước chân vô lực của Tiêu Phàm cũng không nhanh, vẫn đứng không vững như cũ, lung la lung lay, thân thể lúc cao lúc thấp, nhưng hết lần này đến lần khác vẫn vậy, trong tình huống bị công kích liên tiếp như vậy mà Tiêu Phàm vẫn chẳng làm sao, cục diện vô cùng quỷ dị.
Hai mắt Tiêu Phàm trống rỗng, gật gù đắc ý, trong miệng còn truyền ra tiếng cười. Mà hắn dưới trạng thái như vậy, khó khăn tránh thoát tân công của đám người kia bằng một tư thế quỷ quái, cánh tay gầy yếu cầm dao gọt hoa quả lặng lẽ giơ lên…
“Ha ha, đánh quái này, một con, hai con, ba con, ha ha…”
Cùng với giọng nói giống như nói chuyện cười đùa này, lần lượt từng người chơi đang vây đánh Tiêu Phàm bị dao gọt trái cây lần luợt lướt qua, thi nhau ngã xuống.
“Ha ha ha…”
Tiêu Phàm cười vui vẻ, ánh mắt hắn có chút mơ hồ, không phát hiện được bất kỳ vật ngoại giới nào. Chỉ cần ánh mắt thấy có chút thân ảnh, thân thể của hắn theo bản năng liền cầm dao gọt trái cây đâm về phía thân ảnh đó.
Thế là trong Tân thủ thôn của trận doanh Ác Ma, một tên điên cầm dao gọt trái cây đâm lung tung cứ thế ra đời…
“Ha ha ha, ha ha ha.” Tiêu Phàm đứng trong thôn của Tân Sinh cười ha ha, máu từ trên dao gọt trái cây lặng lẽ rơi xuống…
Một đám người chơi trong Tân thủ thôn bao vây hắn, nhưng không người nào dám dẫn đầu công kích hắn, chỉ cảnh giác nhìn chằm chằm Tiêu Phàm ở giữa sân, cầm vũ khí trong tay, nghiến răng nghiến lợi bao vây hắn.
Bởi vì một trận vừa rồi, người chơi trong Tân thủ thôn cơ bản đều bị dao gọt hoa quả của Tiêu Phàm lia qua mấy lần.
Lúc này, hai chữ “Mệnh Phàm” đã sớm nổi tiếng, thậm chí so với nhan sắc của ID Phá Quân chỉ có hơn chứ không kém.
Tiêu Phàm khẽ híp mắt quét những người ở đây một lượt, người bị Tiêu Phàm quét mắt trúng đều không kìm được mà lui về phía sau một bước.
“Ha ha!” Tiêu Phàm vẫn dáng vẻ cười như điên, cầm dao trái cây đi thẳng về phía trước. Người chơi vây quanh hắn nhìn thấy Tiêu Phàm chuyển động liền có chút sợ hãi, đám người bao vây hiện trường có suy nghĩ muốn tản đi.
“Ợ!” Một tiếng ợ to từ miệng Tiêu Phàm truyền ra. Lúc này, thân thể của Tiêu Phàm không biết có phải là ợ quá sức hay không mà mất trọng tâm, người ngã về phía trước trong nháy mắt, trùng hợp là dao gọt trái cây đã dính máu bao người trong tau hắn cũng bị văng đi…
Màu đỏ của dưa hấu đã được bổ ra vẫn luôn có sức thu hút trong ngày hè, thân ảnh của Tiêu Phàm cứ thế mà biến mất trong tầm mắt của đám người chơi, chỉ còn lại một chiếc quần cộc cũ nát cùng mất đồng tiền…
Mọi người đều hai mặt nhìn nhau, không biêt chuyện gì xảy ra.
Thế nhưng yên tĩnh không được bao lâu…
“Người anh em, lúc chúng ta vây đánh đại ma đầu vừa rồi, dường như ngươi cố ý đụng vào tay ta!”
“Ngươi cũng có dẫm lên chân ta đấy chứ!”
“Ý của ngươi là sẽ không xin lỗi ta phải không?”
“Mẹ nó, đánh thì đánh, nói nhảm nhiều thế làm gì!”
“Được, vừa rồi không thể đánh nhau với đại ma đầu kia, ta cũng ngứa tay lắm rồi!”
Cứ như vậy, dưới sự dẫn dắt của Tiêu Phàm đang say rượu, cụ diện vốn đang hài hòa ấm áp ở trận dianh Ác Ma bắt đầu thay đổi, bắt đầu lộ ra bản tính ngang ngượi hung tàn vốn có…
Bên trong một nhà trọ nào đó tại thành phố S, Tiêu Phàm đá văng cái nắp của máy chơi game, loạng chà loạng choạng đi đến ngã xuống giường, trên mặt ngập tràn nụ cười vui vẻ: “Trò chơi này vui thật.”
Tiêu Phàm mang theo nụ cười như vậy chìm vào mộng đẹp ở trên giường…
Ngày 25 tháng 9 năm 2990, 3h chiều, sau khi Tân Sinh mới mở được 6 tiếng, bên trong Tân thủ thôn của trận doanh Ác Ma…
“Ông đây không phat suy thì cứ coi ông đây là hellokitty à? Lễ PK long trọng, Hồ Hán Tam ta trở về rồi đây!”
Tiêu Phàm quát to một tiếng xông vào chém giết đám người chơi PK. Nhưng hắn không biết là hắn thực sự chính là “Hồ Hán Tam trở về”…
Mà lúc này, ánh mắt mà Tiêu Phàm ngẩng đầu nhì về phía Phá Quân cũng giống như ánh mắt lúc hắn bị người chơi bao vây ở Tân thủ thôn, ánh mắt tùy ý, không trói buộc. Bởi vì không khí xung quanh thân hắn tràn ngập mùi rượu…
Dạo gần đây mặt trời ở trận doanh Ác Ma có chút sáng lạn, tựa như mặt trời có chuyện vui gì đấy, tia sáng càng thêm chói mắt so với trước, chỏ khổ cho những người phía dưới…
Ngẩng đầu nhìn mặt trời, Phá Quân cảm thấy đầu mình như phình to ra, nóng hệt như mùa hè, thật không biết người chươi có bị cảm nắng bưởi trình độ mô phỏng chân thật này của “Tân Sinh” hay không.
Về vấn đề cảm nắng, Tiêu Phàm cũng chẳng lo lắng, bởi vì bây giờ hắn đã sớm rơi vào trạng thái mơ hồ. Nếu như lấy trị số cụ thể trong trò chơi để diễn tả thì chính là men say vướt quá 100%, đang ở trạng thái say rượu…
“Ha ha, a, ha ha, ha ha ha…”
Tếng cười kia có chút rời rạc, mang theo khí tức từ bộ ngực đang phập phồng của Tiêu Phàm truyền ra, nghe không ra vui vẻ, không ra bất cứ loại tình cảm nào, giống như chẳng có chút ý nghĩa nào hết khiến cho tràng diện trên chiến trường Thanh Dương càng thêm quái dị.
Phá Quân nhìn Tiêu Phàm, trong lòng càng thêm hoài nghi. Hắn không hiểu trong tình huống rơi vào thế yếu như vậy, sao Tiêu Phàm còn có thể cười được, hắn càng không hiểu được ý nghĩa trong tiếng cười nhàn nhạt kia, phảng phất nhưu trong tiếng cười đó không có cảm xúc gì. Càng như vậy, Phá Quân càng cảm thấy tim đập nhanh một cách cổ quái. Hắn hy vọng đây chỉ là hắn đa nghi nên sinh ra ảo giác, không sai, đây nhất định chỉ là ảo giác…
Tiêu Phàm không hề động, Phá Quân cũng không có hành động thiếu suy nghĩ, bởi vì hắn cảm thấy sau khi Tiêu Phàm uống cái vật phẩm tiêu hao không rõ lai lịch kia, không khí hiện trường trở nên kỳ quái.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất