Chương 113: Say
Hắn không rõ Tiêu Phàm uống cái vật phẩm tiêu hao kia thì sẽ tăng cường lực chiến đấu trên phương diện nào, HP, lực công kích, tốc độ di chuyển, hoặc là một phương diện đặc biệt nào đó trong chiến đấu, nhưng đối với những thứ mình không biết, cẩn thận luôn là là lựa chọn tốt nhất.
Tiêu Phàm uống rượu xong thì vô lực cúi thấp người xuống, lúc này dường như bị mặt trời rọi vào nên có chút không thoải mái, híp mắt ngẩng đầu nhìn mặt trời một chút, nhẹ nhàng giơ tay lên che ánh mặt trời chói chang trước mặt. Lúc thấy tay mình đang cầm kiếm, dường như có chút nghi hoặc, giống như đây là lần đầu nhìn thấy thanh vũ khí này: “Hả? Kiếm?”
Tiêu Phàm cầm trường kiếm tùy ý quơ quơ trước mặt, nhíu mày một cái, tựa như cảm thấy dùng thanh trường kiếm quá tốn sức, trực tiếp thu vũ khí vào ba lô.
Phá Quan vẫn nhìn chằm chằm Tiêu Phàm từ đầu, Tiêu Phàm quá lâu không nhúc nhích, Phá Quân chờ đến nỗi hơi sốt ruột.
Lúc này thấy Tiêu Phàm rốt cục cũng có động tĩnh , Phá Quân nhẹ nhàng thở ra, nghĩ thầm, muốn khiến ta mắc câu á, không có cửa đâu, may mắn mình tương đối có kiên nhẫn.
Phá Quân thấy Tiêu Phàm bỗng nhiên thu trường kiếm vào, trong lòng vô cùng nghi hoặc. Hả? Chẳng lẽ hắn định từ bỏ? Làm sớm có phải tốt hơn không, hiện giờ mới thu vũ khí lại thì quá muộn, mình mới không buông tha cho hắn đâu.
“Sao thế? Biết sợ rồi, đã bảo nghe mày nghe lời tao sớm mà không nghe, giờ quá muộn rồi, Phá Quân tao đã chiến đầu là phải phân thắng bại, bởi tao mắc chứng ép buộc, nhất định phải làm xong việc, không có cách nào khác.” Thấy đối phương thu hồi vũ khí, Phá Quân cảm thấy nhẹ nhàng, tùy ý đi về phía Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm nghe thấy bên tai có tiếng nói, nghi hoặc quay đầu về phía Phá Quân, thấy Phá Quân đang đi về phía mình, nhếch môi cười si mê, vẻ mặt nhìn có chút ngu ngốc.
Nhưng trong mắt Phá Quân, vẻ mặt ngu dại này của Tiêu Phàm chính là giễu cợt hắn: “Sắp chết đến nươi mà còn cười được, tao thật sự hơi bội phục rồi đấy.”
Lần này Phá Quân không chút do dự cầm dao găm đâm Tiêu Phàm, định kết thúc trận chiến này luôn.
“Hả? Người xấu mày muốn tấn công tao á?” Tiêu Phàm nhìn dao găm suýt chạm mặt mình, hơi nghi hoặc mơ mơ màng màng nói.
Vì để chăc chắn công kích lần này có hiệu quả, Phá Quân trong lúc tấn công thi triển kỹ năng thiên phú của mình [Cường Bách Chỉ Lệnh], mắt thấy công kích của hắn sắp thành công, không nghĩ tới hệ thống lại truyền đến một tin tức mà hắn ta chưa bao giờ nhận được. Ngay lúc hắn ta đang ngây người vì tin tức của hệ thống thì đồng thời, Tiêu Phàm rất tự nhiên lảo đảo tránh khỏi một kích trí mạng này…
[Hệ thống nhắc nhở: Kỹ năng “Cường Bách Chỉ Lệnh” của bạn vì nguyên nhân đặc biệt,
nên không có hiệu lực đối vơi mục tiêu.]
Cái gì? Sao lại thế? Vì sao kỹ năng thiên phú của hắn ta lại mất hiệu lực?
Phá Quân kinh ngạc, kỹ năng thiên phú của hắn ta [Cường Bách Chỉ Lệnh] từ trước đến giờ thi triển vẫn rất thuận lợi, gặp thần giết thần gặp phật giết phật. Cho dù đối mặt với đội trưởng của đội hắn ta Tiểu Sửu Hoàng cũng chưa từng xảy ra tình huống mất hiệu lực. Bây giờ sử dụng với kẻ địch trước mắt này lại mất hiệu lực, chuyện này rốt cục là sao?
Chẳng lẽ người này lúc trước chỉ là gải heo ăn thịt hổ, thực lực còn cao hơn cả hắn ta?
Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào. Trong trận doanh Ác Ma, ngoại trừ đội trưởng Tiểu Sửu Hoàng thì “Hoàng Hạ Tứ Kiệt” bọn hắn mới là mạnh nhất, nhất định là do Tiêu Phàm vừa uống vật phẩm tiêu hao khống chế miễn dịch, nhất định là vậy.
Phá Quân không biết rằng, kỹ năng thiên phú của hắn [Cường Bách Chỉ Lệnh] là do hệ thống trò chơi thông qua phân tích tư duy người chơi mà có tác dụng. Bởi vì hành động của người chơi phải thông qua tư duy của người chơi rồi đi đến quyết định. Hệ thống trò chơi thông qua việc phân tích tư duy của người chơi mưới có thể sinh ra phán định đối với người chơi.
Tư duy của Tiêu Phàm vào lúc này á? Ha ha, Tiêu Phàm lúc này làm gì còn tư duy, nghe thật giống như một trò cười. Một người người toàn mùi rượu, hệ thống ngoại trừ phân tích được độ cồn trong cơ thể thì còn phân tích được gì nữa, vì thế [Cường Bách Chỉ Lệnh] đương nhiên sẽ mất hiệu quả. Lúc này hành động của Tiêu Phàm hoàn toàn dựa vào bản năng của cơ thể, chứ không phải tư duy trong đầu.
Bởi vì kỹ năng thiên phú mất hiệu lực đối với Tiêu Phàm nên Phá Quân bắt đầu hốt hoảng, quơ dao găm loạn xạ về phía Tiêu Phàm.
Ánh mắt Tiêu Phàm lúc này có chút thất thần, không có tiêu cự, trái phải đung đưa thân thể mình qua lại, tựa như chỉ cần đụng một phát là bật ngược lại. Thế nhưng chính dáng vẻ như vậy lại tránh được công kích của Phá Quân, ngay cả góc áo của Tiêu Phàm cũng không chạm đến được.
Bởi vì dùng toàn lực tấn công liên tục nên Phá Quân có chút thở không ra hơi, hơi dừng lại.
Đúng lúc này, Tiêu Phàm loạng chà loạng choạng kéo xa khoảng cách với Phá Quân, mơ mơ màng màng nhìn Phá Quân một chút: “Ha ha ha, mày muốn tấn công tao á? Chúng ta phải đánh nhau à? Được, tao thích đánh nhau.”
Cái câu nói xằng nói bậy này tựa như hỏi Phá Quân cũng tựa như là hỏi chính hắn.
Nhưng Phá Quân nghe thấy câu nói này của Tiêu Phàm, trong lòng không thể bình tĩnh, chẳng lẽ hắn ta thật sự gặp phải cao thủ? Trước đó hắn bị mình tấn công tất cả đều là giả vờ sao? Nếu như không phải là giả vờ, vậy thì tại sao hiện tại lại có thể né tránh tất cả công kích của hắn một cách dễ dàng như vậy?
Phá Quân nhìn Tiêu Phàm đang lung la lung lay trước mắt, sắc mặt càng thêm ngưng trọng.
“Ha ha ha, đánh nhau, chúng ta đến đánh nhau đi.” Tiêu Phàm cao hứng bừng bừng hét lên với Phá Quân.
Mặc dù dáng vẻ của Tiêu Phàm lúc này có chút ngu dại, nhưng Phá Quan không dám xem thường người trước mắt.
“Vụt!” Một con dao nhỏ và một cái nĩa nhỏ màu bạc trắng xuất hiện trên tay Tiêu Phàm kèm theo tiếng vang thanh thủy của kim loại
[Hệ thống nhắc nhở: Kỹ năng: “Lễ Nghi Bàn Ăn” của bạn được phát động..]
Thấy Tiêu Phàm xuất ra chiêu này, Phá Quân càng căng thẳng hơn,bởi vì người duy nhất mà hắn chưa từng chiến thắng cũng dùng thủ đoạn này. Một giọt mồ hôi lạnh chảy dọc xuống theo trán của của Phá Quân…
“Chúng ta chơi đánh nhau, ha ha, chúng ta chơi đánh nhau đi.”
Miệng Tiêu Phàm lẩm bẩm không rõ, một tay cầm dao con, một tay cầm nĩa, khập khiễng đi về phía Phá Quân.
Phá Quân lại nắm chặt dao găm, sẵn sàng đón kẻ địch, lòng bàn tay không biết thấm đẫm mồ hôi từ lúc nào.
Khoảng cách giữa hai người càng ngày càng gần, rốt cục Phá Quân cũng không chịu được không khí ngột ngạt này, cầm dao găm đâm Tiêu Phàm trước.
Dường như chân trái của Tiêu Phàm đá phải cái gì đó, thân thể nghiêng về phía trước, lảo đảo một cái.
Nhưng hết lần này đến lần khác, chính là cái lảo đảo này này lại giúp hắn tránh thoát được công kích hung ác của Phá Quân một cách quái dị. Phá Quân bị cái cách né tránh quái dị này làm cho buồn bực mất tập trung, tay phải quét ngang, nắm lấy dao găm đâm về phía Tiêu Phàm lần nữa.
Thân thể của Tiêu Phàm lại lay động lần nữa, thân người vừa thấp xuống lại nâng bả vai lên, vừa vặn đụng trúng cánh tay của Phá Quân, phá vỡ công kích bằng sao găm lần này.
Ngay lúc Phá Quân đang chấn kinh bởi cái cách phá chiêu kỳ dị này thì giọng nói lười biếng của Tiêu Phàm lại kích thích thần kinh của Phá Quân lần nữa: “Mắt của mình hoa quá, hình như vừa rồi đụng trúng cái gì thì phải?”
Lẽ nào lại như vậy, sao có người lại thích giả vờ thế cơ chứ, đã tránh được công kích hai lần rồi. Phá Quân ghét nhất là người thích giả vờ, lửa giận trong lòng lại tăng lên, đợi khí lực hồi phục đủ lại vọt về phía Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm cố gắng nhìn cảng tượng mơ hồ trước mắt: “Cái gì thế?”
Hắn rất muốn nhìn rõ mấy cái bóng lúc ẩn lúc hiện chồng chồng chéo chéo này, Tiêu Phàm lắc lắc cái đầu đang choáng váng. Vốn dĩ không gấp thì vẫn còn tốt, trước mắt Tiêu Phàm bỗng lóe một cái, đất rung núi chuyển, Tiêu Phàm cũng không chịu được, thân thể ngã xuống mặt đất.
Hết lần này tới lần khác, chỉ trong nháy mắt, công kích của Phá Quân đang đến, Tiểu Phàm chỉ khẽ đảo một phát, một kích chứa đựng lửa giận của Phá Quân lại rơi vào không trung. Mà Tiêu Phàm vốn vẫn đang nằm tại chỗ, đùi phải cứ thế mà đẩy Phá Quân một cái khiến cho Phá Quân không khống chế được bản thân ngã về đằng trước.
Phá Quân ngã xuống, cát bụi ở mặt đất bốc lên.