Chương 114: Bụng thoải mái hơn rồi (1)
Phá Quân bị ngã đến nỗi choáng váng đầu óc. Mà Tiêu Phàm sau khi ngã xuống đất bị Phá Quân đá phải, lăn mấy vòng về phía trước, ,dường đụng phải cái gì đó, thuận thế liền leo lên…
Đợi đến lúc Phá Quân nhìn thấy rõ ràng lại phát hiện cái người vô cùng âm hiểm ngáng chân mình lại đang cưỡi lên người mình, tay trái cầm cái nĩa, tay phải cầm dao con, nhìn mình chằm chằm với ánh mắt như nhìn đồ ăn ở trên bàn, nhếch môi cười hì hì, vẻ mặt nhìn qua vô cùng tà ác.
Phá Quân bỗng nhiên cảm thấy một màn trước mắt vô cùng kinh khủng, bóng ma vẫn luôn chôn sâu trong lòng lại dần hiện lên. Chỉ là người trong trí nhớ kia có mái tóc vàng, làn da trắng bệch, khóe môi đỏ tươi, trong tay không phải là dao nĩa dùng trong cơm tây mà là hai thanh phi đao dùng trong gánh xiếc thú.
Mà tiềng cười làm cho người ta rùng mình không phải là hì hì hì, mà có phần hơi chói tai
Ánh nắng rọi xuống chiếc nĩa cùng dao con tao thành một cái gương làm thay đổi phương hướng của ánh sáng, khiến nó chiếu thẳng vào mắt của Phá Quân.
Ánh nắng chiết xạ hơi chói mắt, chiếu vào mắt Phá Quân khiến hắn ta . không nhìn rõ thân thể của người đang cưỡi lên người mình. Khi hắn lấy lại được tinh thần thì phát hiện người kia không phải người mà mình vẫn luôn sợ hãi, trong lòng dâng lên một tia xấu hổ, muốn phản kháng, tiếp tục đánh.
Thế nhưng hắn vừa mới khủng hoảng nên dẫn đến chần chừ, hiện giờ hắn lại mất đi cơ hội được đứng lên.
Ngay lúc Phá Quân nhớ đến việc phải đứng dậy, hắn thấy người trên thân mình đang toét miệng cười, có chút không nhìn rõ được ngữ quan. Bởi vì chiết xạ ánh sáng nên hai hàm răng trắng noãn của người kia có chút chói mắt, khuôn mặt của người kia có vẻ hơi mờ đi bởi hàm răng đang phát sáng kia.
“A!” Phá Quân cảm giác được tay phải bị đâm phát đau, kêu lên một tiếng, đang muốn đưa tay trái che lại tay phải đang bị thương, kết quả Tiêu Phàm lại hì hì đi trước Phá Quân một bước, dao con trong tay phải đâm vào tay trái của Phá Quân…
“A!”
[Hệ thống nhắc nhở: Bạn bị người chơi (người chơi này vì phòng vệ chính đáng nên không hiển thị ID) dùng kỹ năng “Lễ Nghi Bàn Ăn” tấn công, tạm thời tay trái không hoạt động được, 2 giây nữa bắt đầu.]
[Hệ thống nhắc nhở: Bạn bị người chơi (người chơi này vì phòng vệ chính đáng nên không hiển thị ID) dùng kỹ năng “Lễ Nghi Bàn Ăn” tấn công, tạm thời tay phải không hoạt động được, 2 giây nữa bắt đầu.]
Hệ thống liên tục nhắc nhở hai lần khiến Phá Quân hơi hoảng hốt.
“Đáng ghét!” Khuôn mặt Phá Quân trở nên dữ tợn, kịch liệt phản kháng, muốn xoay người lên. Sau khi hai tay mất đi năng lực, hai chân Phá Quân đạp loạn, muốn lắc rơi cái người đang ở trên thân mình xuống.
Nhưng Tiêu Phàm đang chơi đên svui vẻ sao có thể để hắn thỏa mãn ước nguyện. Lúc này, thân hình của Tiêu Phàm nhìn như đong đưa không ngừng, nhưng hai chân lại giống như rễ cây cổ thụ, vững vàng gác trên người Phá Quân, khóa kín thân thể hắn ta, mặc cho hai chân của Phá Quân có đạp loạn xạ thế nào cũng không thay đổi được gì.
Tiêu Phàm rút dao nĩa đang ghim ở hai tay Phá Quân ra, ngơ ngác nhìn Phá Quân, dáng vẻ có chút ngu dại, nhưng Phá Quân lại cảm thấy dáng vẻ của Tiêu Phàm lúc này vô cùng ghê tởm.
Phá Quân nghe nói trong trò chơi này, người chơi cao thủ một thú vui vô cùng ác liệt, đó chính là thỉnh giả dạng yếu đuối trước mặt mọi người, nhưng thực ra thực lực mạnh mẽ. Lý do chính là đám người xem thường hắn đột nhiên xuất thủ, đạt được hiệu quả sống ảo. Đó cũng chính là tuyệt kĩ sống ảo “giả heo ăn thịt hổ” được đồn đại.
Phá Quân vừa nghĩ tới hôm nay chân chính gặp phải vị người chơi cao thủ có ham mê không tốt này, trong lòng càng bị phẫn hơn. Bởi vì hắn trở thành đối tượng để cho vị cao thủ này tự sướng.
Hắn có thể vô hiệu hóa kĩ năng thiên phú của mình, lại có thể dễ dàng né trán tất cả công kích, còn có thể tùy ý khống chế mình trên mặt đất. Nếu không phải cao thủ của trò chơi, sao có thể làm được một loạt các hành động này. Ghê tởm nhất chính là, giờ phút này hắn còn giả điên giả ngốc trước mặt mình, ra vẻ mình chỉ là một tên đần độn vô tội, vậy nếu như một tên “đần độn” đánh mình chật vật như thế này, chẳng phải nói mình ngay cả một tên đần độn cũng không bằng.
Thực khinh người quá đáng! Tâm cơ người trước mắt thực sự rất sâu, hèn hạ vô sỉ, Phá Quân giận dữ thầm nghĩ.
Phá Quân nào biết được, hiện giờ trong đầu Tiêu Phàm trống trơn một mảnh, không thể tưu duy rõ ràng được vấn đề gì, lại càng không cần nói đến cái gì mà tâm cơ. Hành động của Tiêu Phàm hoàn toàn dựa vào bản năng của cơ thể, không cần tư duy quyết định cái gì. Cũng có thể nói hiện giờ đầu Tiêu Phàm rỗng tuếch, không có bất kỳ ý tưởng gì.
Giống như hiện tại, Tiêu Phàm cảm thấy tầm nhìn trước mắt vẫn còn đang đung đưa trái phải. Vì muốn đầu mình không choáng như vậy nữa, tận lực muốn thoải mái hơn chút, Tiêu Phàm nhấc dao nĩa trong tay lên, theo tầm mắt lay động, bắt đầu đung đưa trái phải.
Nhưng trùng hợp là dao nĩa trong tay Tiêu Phàm có lưỡi dao hướng xuống dưới, mà hai tay của Phá Quân bị tê liệt không cách nào động đậy được.
Cho nên, theo tiết tấu lắc lư của Tiêu Phàm, hai tay Phá Quân cứ trái một dao, phải một dao, không ngừng bị đâm xuyên…
May mà [Lễ Nghi Bàn Ăn] của Tiêu Phàm chỉ là kỹ năng hạn chế, cũng không phải loại kỹ năng công kích cao, cho nên dù có công kích không ngừng thì cũng rất nhẹ nhàng, trong lúc nhất thời Phá Quân không bị mất nhiều máu, nhưng hệ thống nhắc nhở hành động bị hạn chế ngược lại liên tục hành hạ lỗ tai của Phá Quân.
Phá Quân cảm thấy người cưỡi trên hắn ta quả thực là ác ma. Nếu bản thân hắn ta tài nghệ không bằng người, bị hắn cho một đao kết liễu Phá Quân cũng nhận.
Nhưng cái người này hết lần này đến lần khách lại thích đùa bỡn tâm lý đối thủ, ngăn chặn thân thể hắn ta, cưỡi trên người hắn ta, trái một trấm, phải một đao làm tê liệt hai tay hắn, không ngừng hưởng thụ khoái cảm lăng nhục đối thủ.
Cái loại ham mê biến thái này không phải của tên điên thì của ai. Đơn giản so với đội trưởng Tiểu Sửu Hoàng của hắn ta còn thần kinh hơn.
Trời ạ, Phá Quân rốt cục cũng không chịu được cảnh ngộ như thế này, lựa chọn chuyện duy nhất hắn có thể làm lúc này: “Công tử! Mau tới cứu ta!”
Công tử áo trắng thật ra vẫn nhìn chằm chằm cục diện chiến đấu trên hiện trường. Khi thấy Tiêu Phàm ung dung tránh thoát công kích của Phá Quân bằng cái tư thế vô cùng kỳ quái kia, thật ra trong lòng công tử áo trắng lúc này có thành kiến rất lớn với Phá Quân.
Chính mình cũng kêu hắn nhanh chóng giải quyết, thế mà không biết làm sao vẫn còn lề mề dây dưa cùng với cái người lạ lẫm kia.
Không thể trách công tử áo trắng hiểu lầm Phá Quân, bởi vì trong mắt người ngoài cái tư thế chậm chạp ung dung tùy lúc có thể bị ngã này, bất kỳ người nào cũng có thể công kích thành công. Nếu không phải cố ý chơi đùa ở đó thì còn có thể vì cái gì.
Sau đó công tử áo trắng còn nhìn thấy Phá Quân dường như chơi đùa hơi quá, đã thế còn để cái tên xa lạ kia cưỡi lên người, mặc cho tên kia cầm hai cái đồ chơi rách rưới công kích hai tay, còn không phản ứng gì.
Công tử áo trắng thấy trên chiến trường tư thế của bọn họ muốn bao nhiêu mập mờ có bấy nhiêu mập mờ, tâm tư của công tử áo trắng cũng không trong sáng nghĩ về phương diện kia, sắc mặt lộ ra chán ghét, trong tim lại vô cùng sợ hãi.
Không nghĩ tới Phá Quân nhìn cao cao to to đoan đoan chính chính lại có loại chuyện long dương này, xem ra sau này mình cần phải cẩn thận một chút, duy trì khoảng cách nhất định với Phá Quân.
Mãi đến khi tiếng kêu sợ hãi của Phá Quân truyền đến, công tử áo trắng mới phát hiện tình huống ở hiện trường có chút không đúng.
Đến giờ hắn không phát hiện được tình huống trên hiện trường cũng không phải là do hắn không để ý tình trạng của Phá Quân, mà là hắn vô thức cho rằng, dựa vào thực lực của “hoàng hạ tứ kiệt” bọn hắn, sao có thể không giải quyết được một trên qua đường giáp cơ chứ.