Chương 115: Bụng thoải mái hơn rồi (2)
Mà lúc này phát hiện tình trạng của bạn mình, công tử áo trắng lập tức phất tay áo tiến lên, lao về phía Tiêu Phàm ở xa xa.
Một chiếc quạt xếp cổ mang theo cuồng phong gào thét bỗng đánh về phía Tiêu Phàm, Tiêu Phàm dường nhưu phát hiện được cái gì, nghiêng nghiêng thân thể, vô lực ngã về một bên, quạt xếp giống như một thanh lược ôn nhu nhẹ nhàng lướt qua tóc Tiêu Phàm. Tiêu Phàm cứ như vậy tránh thoát được một kích đột nhiên tới.
Tiêu Phàm nghiêng người đi,rốt cục Phá Quân cũng tìm được cơ hội xoay người.
“Xảy ra chuyện gì thế?” Công tử áo trắng lấy quạt xếp che miệng, trong giọng nói mang theo chút nghi vấn.
“Tên kia không giống vẻ bè ngoài trông có vẻ đơn giản thế đâu, thực lực vô cùng mạnh mẽ.” Rõ ràng Phá Quân vẫn còn chưa hoàn hồn sau vụ kinh sợ vừa rồi, hô hấp hơi nặng, giọng nói cũng có vẻ không ổn.
“Hừ, không nghĩ tới cậu lại vô dụng như vậy.” Công tử áo trắng luôn vô cùng kiêu ngạo, hiên nhiên không để lời nói của Phá Quân trong lòng, vung quạt xếp trong tay lên, liền muốn cho Tiêu Phàm một chút giáo huấn.
Tiêu Phàm mới bò từ trên mặt đất lên, chưa kịp đứng vững, công tử áo trắng đã vung quạt xếp, mang theo khí thế hung ác đánh vào sau lưng Tiêu Phàm.
Dường như Tiêu Phàm cảm thấy đứng dậy có chút phí sức, lại bò xuống xuống dưới mặt đất, mà khí thế của quạt xếp kia lại rào rào rơi vào khoảng không.
Công tử áo trắng hiển nhiên không nghĩ đến công kích của mình lại thất bại, trên mặt mê mang, nhưng trong lòng lại nổi giận.
Trong lúc mơ mơ màng màng Tiêu Phàm cảm nhận được có bóng người lướt nhanh qua bên cạnh mình, ma xui quỷ khiến thế nào lại giơ tay phải đang cầm sao lên, lại bắt đầu si ngốc cười ngây ngô.
Phá Quân nhìn thấy vật trong tay Tiêu Phàm, thầm nghĩ hỏng bét, hét lớn: “Công tử, cẩn thận đằng sau!”
Đáng tiếc tiếng nhắc nhở này vẫn chậm một bước, dao con rời khỏi tay Tiêu Phàm, nhẹ nhàng bay múa trên không trung một lúc, rồi yếu ớt vô lực đâm vào gót chân công tử.
[Hệ thống nhắc nhở: Bạn bị người chơi Mệnh Phàm dùng kĩ năng “Lễ Nghi Bàn Ăn tấn công, chân phải bị tê liệt, bắt đầu trong hai giây nữa.]
Cái gì? Cái tên này chính là Mệnh Phàm đã xử lý Ác Long lão đại ở Hắc Long Bang? Còn có cái tê liệt này là chuyện gì xảy ra?
Trong chớp mắt quá nhiều suy nghĩ dao động trong đầu công tử áo trắng, thế nhưng hắn không kịp nghĩ nhiều, không có chân phải làm trụ, công tử áo trắng mất thăng bằng ngã xuống đất.
Dường nhưu Tiêu Phàm cảm thấy bò dễ chịu hơn so với đứng một chút, bởi vì đứng thằng thì đầu óc hắn càng thêm choáng váng. Thế là, Tiêu Phàm tựa nhưu đứa trẻ con vừa học bò, vui sướng bò về phía trước một cách nhanh chóng., đúng lúc đụng phải công tử áo trắng vừa ngã xuống, Tiêu Phàm lại lấn người cưỡi lên lần nữa. Bởi theo bản năng hắn cảm thấy như vậy sẽ thoải mái hơn, mềm hơn so với việc ngồi trên mặt đất cứng rắn.
Lúc này công tử áo trắng tâm vô cùng loạn. Mệnh Phàm, Lễ Nghi Bàn Ăn, tê liệt chân phải các loại các loại, nhất thời lượng tin tức quá lớn. Hắn còn chưa kịp phản ứng lại phát hiện, cái người tên là Mệnh Phàm kia đang cưỡi trên người hắn.
Theo bản năng công tử áo trắng vung quạt xếp đánh lên chân của Tiêu Phàm, không ngờ một cái nĩa không biết từ đâu chui ra đột nhiên đâm vào tay phải hắn ta. Cánh tay phải giống như chân phải không thể hoạt động.
Tiêu Phàm vẫn si ngốc cười ngây ngô, nhưng trong mắt công tử áo trắng, ý cười hiền lành của người trước mắt lại biến thành nụ cười dâm đãng, trong lòng không khỏi sinh ra sợ hãi, chẳng lẽ người này thật sự thích cái loại chuyện long dương đó?
Nghĩ vậy, công tử áo trắng càng thêm hoảng loạn, đang muốn hét to một tiếng thả ta ra, ngươi là cái đồ tiểu nhân hèn hạ, đang lúc mở miệng định nói liền thấy Tiêu Phàm phập phồng ngực một cái, miệng phồng lên, giống như còn cóc trước khi muốn nôn thì phồng má lên vậy. Trong lòng công tử áo trắng đang há to miệng chưa kịp khép lại sinh ra bất an mãnh liệt…
“Oẹ”
Thác nước ào ào phun ra từ trong miệng Tiêu Phàm, sau khi kết thúc, giọng nói lười biếng cùng thỏa mãn của Tiêu Phàm vang lên: “A, bụng mình thoải mái hơn rồi.”
Hơn mười năm về trước, Bạch Y Công Tử vẫn còn là một học sinh trung học bình thường, sống tại thành phố Quảng Châu, Trung Quốc…
Từng có một câu rằng, “Quảng Châu đẹp, người nhân đạo, mộc miên anh hùng. Lá rơi hoa nở phượng hoàng bay, điệu múa rồng đỏ ngợp trời mây. Tháng ba vẫn còn gió xuân thổi.”
(Dịch thơ khó quá chị ơi TvT)
Hằng năm vào tháng hai tháng ba ở Quảng Đông đều có thể nhìn thấy một mảng đỏ hồng, ngửi được mùi hương nhàn nhạt của hoa mộc miên, gió xuân thổi đến say lòng, thấm đến ruột gan.
Tuần thứ hai của tháng ba là tuần khai giảng, sau tiết thể dục buổi chiều, Bạch Y Công Tử đang trên đường trở về nhà, cậu cảm nhận được từng làn gió xuân phả vào mặt liền biết rằng thời tiết đã theo mùa bắt đầu ấm áp trở lại.
Bạch Y Công Tử đi đến trước một vòng dây màu xanh bên đường thì dừng chân. Trước mắt Bạch Y Công Tử là một cây mộc miên linh thiêng lâu đời, thân cây theo năm tháng chầm chậm hướng thẳng lên trời xanh, đỉnh của tán cây bây giờ đã cao cỡ năm sáu tầng lầu, xa xa trông vào hệt như một tòa tháp cao cao thẳng tắp nằm giữa vòng dây xanh, nổi bật lên giữa đám đông.
Mùa hoa nở cũng là lúc lá cây mộc miên chuyển sang sắc cam hồng, như tăng thêm vài phần vui tươi của ngày xuân.
Lúc này một làn gió xuân ấm áp thổi qua, từng phiến bông trắng theo làn gió nhẹ từ trên tàn cây cao rơi xuống, Bạch Y Công Tử ngẩng đầu nhìn từng đóa mộc miên mềm mại như lông ngỗng, trong lòng bỗng dưng dao động.
Đẹp quá, có lẽ bông tuyết của phương Bắc cũng đẹp tựa như loài hoa trước mắt vậy.
Bạch Y Công Tử đứng lặng thật lâu giữa rừng “hoa tuyết”, ánh mắt mang theo niềm phấn khởi không che giấu. Những đứa trẻ sinh ra ở phương Nam chưa từng cảm nhận được mưa tuyết mùa đông, trong lòng luôn tồn tại một sự mong chờ về trời mưa tuyết của phương Bắc…
Ngay lúc Bạch Y Công Tử vẫn còn đang đắm chìm trong “tuyết”, những đóa hoa theo gió nhẹ nhàng rơi xuống người Bạch Y Công Tử…
Những hình ảnh đẹp đẽ đa phần đều dễ vỡ dễ tan…
…
“Cháu bị dị ứng phấn hoa rồi, bác đoán là sau tiết thể dục cháu vận động mạnh, đổ một lượng lớn mồ hôi, lỗ chân lông nở ra, sau đó lại ngây ngốc đứng dưới tán cây mộc miên đón một màn mưa phấn hoa, khiến cho phần lớn da mặt dị ứng, nổi một mảng sởi. Hiện tại bệnh của cháu tương đối nghiêm trọng, đợi một lát bác cho cháu ít thuốc, sau đó qua bên kia chích một mũi rồi về nhà nghỉ ngơi, không được gãi lung tung đâu đấy.”
Bác sĩ của viện da liễu nghiêm túc nói với Bạch Y Công Tử lúc này đã nổi đỏ khắp mình, cả người đang vô cùng khô nóng, khó chịu.
…
Từ đó về sau, tính cách của Bạch Y Công Tử liền thay đổi, biến thành kiểu người có chứng bệnh cực kì ưa sạch sẽ. Cho dù bạn đi trên đường va trúng cậu ta, cậu ta sẽ theo quán tính dùng tay phủi phủi chỗ vừa bị chạm phải, giống như sợ bị lây nhiễm thứ gì đó không sạch sẽ. Mấy thứ như bình xịt khử trùng, khăn giấy khử trùng luôn là vật tùy thân.
Tính thích sạch sẽ này lại tăng dần theo thời gian, thói quen “yêu sạch sẽ” của Bạch Y Công Tử lại càng thêm nghiêm trọng, khả năng chịu đựng những vật dơ bẩn lại càng thêm yếu ớt.
…
Thả ta ra, cái tên đệ tiện bỉ ổi này!
Đó là câu mà Bạch Y Công Tử muốn hét về phía Tiêu Phàm, thế nhưng chỉ vừa mở miệng buông ra một chữ đã im bặt.
Bạch Y Công Tử nhìn thần sắc của Tiêu Phàm, trong lòng dĩ nhiên đã có báo động không yên, nhưng tất cả xảy ra quá nhanh, nhanh đến nỗi Bạch Y Công Tử không kịp phản ứng gì…
Hiện tại bỗng dưng yên tĩnh lạ thường, chỉ còn lại tiếng nôn mửa của Tiêu Phàm.
[Hệ thống nhắc nhở: Hệ thống kiểm tra được sóng thần kinh của bạn đang kích động dữ dội, cần phải điều chỉnh lại, bạn sẽ bị hệ thống ép buộc logout.]
Một đường ánh sáng từ mông Tiêu Phàm sáng lên, Bạch Y Công Tử trong nháy mắt đã biến mất không thấy đâu nữa.