Ác Ma Doanh Địa

Chương 116: Chạy Trối Chết

Chương 116: Chạy Trối Chết
**
Tiêu Phàm ngã người xuống, phần mông chạm nhẹ vào mặt đất, đối với biểu cảm mơ hồ ban nãy của Tiêu Phàm giờ đã tăng thêm chút nghi hoặc.
Nhưng sau đó hắn lại sờ sờ bụng, thỏa mãn nói: “A, bụng thoải mái hơn rồi.”
Cứ như vậy, khiến cho một trong những sát thủ của tập đoàn Huyết Tinh Ma Thuật Xã “Hoàng Hạ Tứ Kiệt” Bạch Y Công Tử tại trận doanh Ác Man từ lúc xuất trận đến bây giờ chỉ có thể vung hai lần quạt giấy, đến cả một kỹ năng cũng chưa kịp sử dụng,
Đã bị Tiêu Phàm nôn đến một mẩu vụn cũng không còn.
Tình hình chiến sự trước mắt, “Hoàng Hạ Tứ Kiệt” Bạch Y Công Tử, đã out rồi…
Phá Quân đã xem hết toàn quá trình chiến đấu của Huyết Tinh Tàn Nhẫn, hình ảnh cực kì bi thảm, vô cùng tàn ác. Phá Quân vẫn còn nhớ rõ lúc ngụm nôn dơ bẩn kia hạ xuống trong nháy mắt cùng vẻ mặt không kịp khép miệng vô cùng tuyệt vọng của Bạch Y Công Tử, đổi lại là Phá Quân cũng chịu không nổi, huống hồ chi là Bạch Y Công Tử cực kì ưa thích sạch sẽ đến thế. Cảnh tượng vừa rồi sẽ để lại trong lòng Bạch Y Công Tử bao nhiêu bi thương cùng ám ảnh, Phá Quân quả thực không dám tưởng tượng.
Phá Quân nhìn về phía kẻ nhìn như vô tội trước mắt, kì thực lại là một đại ma vương giả điên giả ngốc, nội tâm nham hiểm, bỗng dưng cảm thấy hoảng loạn. Thậm chí còn có cảm giác vô lực, chẳng lẽ đây chỉ là do áp lực tâm lý của việc chênh lệch sức mạnh sao?
Lúc này, Phá Quân thật sự sợ hãi, cũng không phải sợ Tiêu Phàm mạnh hơn mình, mà là sợ phương thức tác chiến khiến người người hoảng sợ của hắn.
Nhớ đến kết cục của Bạch Y Công Tử, Phá Quân bất giác lùi về sau mấy bước.
Tiêu Phàm đang ngà ngà say cảm thấy đã nghỉ ngơi kha khá rồi, liền quay đầu nhìn về phía Phá Quân, dường như đã tìm kiếm thứ gì đó mới mẻ, tiếc là ánh mắt vẫn rời rạc thất thần như thế.
Nhìn thấy ánh nhìn quả quyết đó, Phá Quân lại căng thẳng đến tay chân quơ quào đỡ lấy đôi đoản kiếm trong tay.
Nhưng Tiêu Phàm lại như không phát hiện ra hành động của hắn ta, lại mệt mỏi cúi đầu.
Coi thường, đây rõ ràng là coi thường, thực sự làm tổn thương lòng tự tôn của Phá Quân. Đến cả lúc chiến đấu với lão đại Tiểu Sửu Hoàng, Tiểu Sửu Hoàng cũng chưa từng coi thường hắn ta đến vậy.
Do nỗi căm phẫn khi bị Tiêu Phàm coi thường, lần này Phá Quân cuối cùng cũng vì giận dữ mà lấy lại được dũng khí.
Cho dù kỹ năng thiên phú của hắn ta không dùng được thì sao chứ? Cho dù thực lực của hắn không mạnh thì đã làm sao? Đánh không lại cùng lắm là chết, có gì phải sợ chứ? Nếu như bây giờ trốn tránh mới là đáng hổ thẹn!
Cho dù tình thế không thuận lợi, Phá Quân vẫn quyết tâm cùng Tiêu Phàm tái chiến một phen.
“A!” Tiếng gào dũng mạnh của Phá Quân dường như còn mang theo quyết tâm liều chết, mà khi ấy đoản kiếm sắc bén trong tay hắn ta như mang theo khí thế quyết tiến không lùi.
Tiêu Phàm cảm thấy rất mệt, lại có chút buồn ngủ, đầu óc cứ rủ xuống. Bỗng dưng tiếng gào thét truyền đến bên tai, Tiêu Phàm cau mày một cái, biểu cảm có chút không vui, dao nĩa bạc trong tay lại một lần nữa ngưng tụ trong tay Tiêu Phàm…
“DAAAAA!” Tiếng gào cao độ này không biết là Phá Quân đang tiếp thêm can đảm cho bản thân hay là đang xả ra, nhưng đoản kiếm trong tay đích thực đã mang theo toàn bộ sức mạnh của hắn ta.
Lần này Tiêu Phàm đã đứng lên, tuy rằng động tác vẫn lảo đảo không hề theo quy luật, nhưng lần này có vẻ không còn buồn cười như trước, đã thêm được chút phóng khoáng thêm chút ngầu ngầu. Có lẽ là do sự bực bội trong lòng Tiêu Phàm, động tác cũng đã nhanh hơn vài phần.
Đối mặt với đòn tấn công của Phá Quân, Tiêu Phàm vẫn còn choáng váng không hề để ý đến, giương trán lên như đang nhìn lên những đám mây chậm rì trên cao, lúc ấy trong lòng Tiêu Phàm cũng hệt như những đám mây lười biếng nhàn nhã kia.
So với Tiêu Phàm, Phá Quân lại tỏ ra vô cùng cuồng bạo, đoản kiếm trong tay không ngừng đâm tới.
Mà ứng đối của Tiêu Phàm lại vô cùng đơn giản, chỉ né, đâm, né, đâm…
Trong trận tập kích điên cuồng này, Tiêu Phàm chỉ tránh né, công kích, tránh né, công kích, một chiêu cũng chẳng động được vào người hắn.
Mỗi lần vũ khí của Tiêu Phàm đâm trúng Phá Quân, một phần cơ thể của Phá Quân lại bị phong ấn hành động trong hai giây, thế nên chỉ vừa mới giao đấu chưa đến một giây, cơ thể của Phá Quân đã đổ sụp xuống đất như một tòa lầu bị đánh phá…
Tiêu Phàm sau khi say rượu dường như có chấp niệm với kỵ binh, nhìn thấy Phá Quân ngã xuống lại cười ngốc nghếch lấn người lên.
Phá Quân thấy kẻ trước mắt lộ ra nét cười vô cường đáng sợ, dũng khí trong lòng chợt tiêu tan, ánh mắt lộ ra vẻ tuyệt vọng.
Tiêu Phàm nghi hoặc nhìn Phá Quân mở rộng tứ chi, một đoạn đồng dao ngây ngốc được lẩm nhẩm từng chữ trong miệng hắn: “Điểm chỉ binh binh, điểm đến ai, người đó chính là tiểu binh binh của ta…”
Mỗi lần đọc một chữ lại nhẹ nhàng đâm vào tứ chi của Phá Quân một cái, dường như muốn thông qua đoạn đồng dao này chọn ra một bộ phận. Còn về việc chọn ra để làm gì, Tiêu Phàm vẫn chưa xét đến. Hiện tại trong não hắn không tồn tại suy nghĩ sâu xa đến vậy.
Thế là tứ chi của Phá Quân không ngừng bị Tiêu Phàm phong ấn, không thể nào động đậy được.
Thật sự đáng sợ, thật sự biến thái lắm, kẻ này rõ ràng là ác ma mà!
Phá Quân hoàn toàn không hiểu Tiêu Phàm đang làm gì, sự sợ hãi trong lòng nhanh chóng bị nỗi tuyệt vọng chiếm hữu.
Kỳ thực Phá Quân không cần phải cố gắng lý giải hành động của Tiêu Phàm, chỉ bởi chung quy chỉ là Tiêu Phàm uống quá nhiều nên thành ra say xỉn.
Phá Quân chưa từng trải qua tình cảnh này, hiện tại hắn ta như cá nằm trên thớt không thể động đậy. Vấn đề là Tiêu Phàm vẫn chưa cho hắn ta một đao ra đi, vẫn cứ tùy ý đùa giỡn với hắn ta.
“A!” Phá Quân rốt cuộc không kiềm được áp lực trong lòng, liền kêu to lên.
Tiếng kêu này của hắn làm cho Tiêu Phàm không vui, hắn liền cầm dao nĩa lên chào hỏi đầu của Phá Quân, có máu bắn lên tung tóe, có lông tóc bay bay…
Hành động của Tiêu Phàm khiến Phá Quân sợ hãi, căn theo chấn động sợ hãi trong lòng Phá Quân, một đường sáng hiện lên trên trán hắn ta.
….
[Tin hệ thống: Danh hiệu của ngài đang hình thành…]
[Tin hệ thống: Danh hiệu “Kẻ độc tài tuyệt vọng” của ngài đã hình thành xong, có xác nhận sử dụng danh hiệu này hay không, một khi đã xác nhận, về sau không thể tiến hành sửa đổi.]
[Danh hiệu của người chơi: Kẻ độc tài tuyệt vọng]
[Tên kỹ năng: Tự ta độc tài]
[Loại hình kỹ năng: Kỹ năng chủ động]
[Hiệu quả: Cưỡng ép tứ chi của bản thân hành động, có thể sử dụng ở bất cứ tình huống nào, thời gian phục hồi là 5 phút.]
[Kỹ năng tiêu hao: Tiêu hao 100 điểm thể lực]
[Kỹ năng thuộc loại: Kỹ năng danh hiệu]
[Ghi chú: Ngươi luôn ép buộc người khác làm việc, vậy trong lúc tuyệt vọng cũng nên ép buộc bản thân làm gì đó đi, kẻ độc tài đáng thương.]

Cứ như vậy dưới nỗi sợ hãi Tiêu Phàm, danh hiệu “kẻ độc tài tuyệt vọng” của Phá Quân được hình thành, việc này đã cứu Phá Quân một mạng.
“Cái đồ ma quỷ bệnh thần kinh, đừng có tới đây! Đừng tới đây…” Tay chân của Phá Quân bắt đầu cử động, liền đẩy bản thân khỏi Tiêu Phàm, hoang mang kêu lớn.
Thoát khỏi sự khống chế của Tiêu Phàm, Phá Quân lập tức đứng lên, không thèm quay đầu đã bỏ chạy. Bởi vì lúc này hắn ta đã không còn đủ dũng khí tái chiến với Tiêu Phàm nữa rồi.
Tiêu Phàm bị Phá Quân đẩy qua một bên, hắn nhắm hai mắt lại, thế là cứ vậy ngủ thiếp đi…
Mình sao vậy nhỉ?
Tiêu Phàm cố hết sức nâng mí mắt lên, đập vào mắt hắn lại là bầu trời đỏ tươi như cũ của trận doanh Ác Ma. Mặt trời mãnh liệt đã theo thời gian dời đến vị trí khác, vì thế không còn chói mắt nữa.
Tiêu Phàm ngồi dậy, nhưng vừa định như thế thì một cảm giác mệt mỏi liền đánh úp toàn thân, khiến cho hai tay hắn chống đỡ thân thể có chút nhũn ra, bất giác lảo đảo trong một thoáng.
Lần lảo đảo này rất nhẹ, chỉ là một thoáng lung lay nhưng vẫn khiến Tiêu Phàm cảm thấy đầu vừa đau vừa trướng. Trong đầu óc lúc này như có gì đó đang quay cuồng, làm cho Tiêu Phàm một phen choáng váng, Tiêu Phàm lập tức ôm đầu cúi xuống.
PS: Tác giả thật sự đã từng dị ứng như vậy… Đứa nhỏ đáng thương.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất