Chương 117: Cường Địch Đột Kích
Cảm giác này… Đúng rồi, lại uống nhiều quá rồi…
Tiêu Phàm bắt đầu hồi tưởng lại sự việc xảy ra trước khi bản thân mê man…
Hóa ra trong lúc chiến đấu bản thân bị Phá Quân chuốc say. Trò chơi này sao có thể như vậy được chứ, theo đuổi tính chân chân thật đến nỗi đem trạng thái say rượu vào trong game thử nghiệm lên người chơi đã đành. Sao còn giữ cảm giác khó chịu sau say lại? Tiêu Phàm ôm đầu, trong lòng đầy oán giận.
Nhìn thấy men say 95% trước mắt, Tiêu Phàm cảm thấy vô cùng buồn đau. Xem ra sau này uống rượu phải cẩn thận lại một tí, dư âm sau cơn say thật sự rất khó chịu.
Tiêu Phàm nhìn xung quanh, phát hiện ra Phá Quân và Bạch Y Công Tử đã không còn ở đây nữa. Hơn nữa bản thân lại ở chỗ ban đầu, điều này khiến Tiêu Phàm cảm thấy vô cùng hoài nghi.
Tuy rằng hiện tại cơ thể khó chịu, nhưng Tiêu Phàm vẫn hết sức quan tâm rốt cuộc lúc bản thân đánh mất ý thức đã xảy ra những chuyện gì. Thế là để biết được nội dung cụ thể mà bản thân không nhớ rõ, Tiêu Phàm mở hệ thống lịch sử tin tức, định tìm lại manh mối…
…
[Men say: 90%]
[Men say: 100%]
[Hệ thống nhắc nhở: Người chơi Mệnh Phàm, do ngài uống rượu quá độ nên đã bước vào trạng thái say. Đợi cho men say khôi phục dưới 100% mới có thể lấy lại lý trí. (Nếu không tiêu phí men say cho kỹ năng thì men say sẽ giảm liên tục mỗi phút 1% )]
[Men say: 110%]
[Men say: 120%]
…
[Hệ thống nhắc nhở: Phát động kỹ năng “Bàn Ăn Lễ Nghi” của ngài…]
[Hệ thống nhắc nhở: Phát động kỹ năng “Bàn Ăn Lễ Nghi” của ngài…]
…
[Hệ thống nhắc nhở: Chúc mừng người chơi Mệnh Phàm đã lĩnh ngộ được kỹ năng Túy Quyền]
[Tên kỹ năng: Túy Quyền]
[Loại hình kỹ năng: Bị động]
[Điều kiện sử dụng: Sau khi men say đạt đến 100%, trong vài giây người chơi sẽ đánh mất ý thức của chính mình, thế nên kỹ năng sẽ tự động phát động. Thời gian men say giảm theo tốc độ liên tục mỗi giây 1%, khi men say giảm xuống dưới 100%, trạng thái Túy Quyền tự động giải trừ.]
[Hiệu quả kỹ năng: Treo máy gác chân, tự động đánh quái, tự động thăng cấp, chỉ đơn giản vậy thôi.]
[Hiệu quả tiêu cực: Người chơi ở trạng thái sau giải trừ sẽ nảy sinh cảm giác khó chịu.]
[Ghi chú: Nhân sinh ba phần thanh tỉnh trời cao biển rộng, lưu dưới bảy phần điên đảo có gì không hay.]
…
Trong thời gian say bản thân đã sử dụng hai lần kỹ năng mới trước nay chưa từng sử dụng qua là [Bàn Ăn Lễ Nghi], sau đó còn học được kỹ năng mới tên [Túy Quyền], thế nên cái gì cũng không có. Hệ thống lại không nhắc đến bản thân đã giết đối thủ, cũng không nêu lên bản thân có tử vong.
Hả, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
Xem xong hệ thống lịch sử tin tức, Tiêu Phàm cảm thấy càng thêm mơ hồ.
Bản thân hắn trong thời gian say rượu thay hai bộ đồ ăn làm gì chứ?
Chẳng lẽ là do đối phương cảm thấy hắn uống say đáng thương quá nên buông tha không cướp giật nữa?
Nhưng mà sự xuất hiện của [Túy Quyền] là sao?
Chắc không phải là hắn trong lúc say bộc phát, một quyền đánh viện dưỡng lão Nam Sơn, chân đá nhà trẻ Bắc Hải, khiến cho hai kẻ hung hăng kia sợ đến ngã lăn ra đất, tè ra quần chạy đi rồi?
Sao có thể chứ, bản thân hắn uống say không bị đối phương cướp hết quần áo bỏ trên đường lớn cũng đã đành rồi,
Còn mơ đến việc đấm tứ phương đá tám phía, đang mơ hả? Cũng chẳng phải viết tiểu thuyết, chuyện như vậy sao có thể xảy ra chứ?
Tiêu Phàm hoàn toàn bỏ qua tính khả thi của việc bản thân say rượu đánh bại đối phương, hơn nữa chú thích của kỹ năng [Túy Quyền] mới vừa đạt được, Tiêu Phàm cảm thấy vô cùng quái đản.
Treo máy gác chân, tự động đánh quái, tự động thăng cấp…
Sao cứ cảm thấy giống hệt mấy quảng cáo web game kém chất lượng nhỉ? Còn dùng điều kiện là đánh mất ý thức bản thân, thật không đáng tin. Tiêu Phàm quyết định khóa kỹ năng [Túy Quyền], cũng không định sử dụng lại kỹ năng có vẻ kỳ cục này nữa.
Đối với một đống thông tin lộn xộn vừa thu hoạch được, Tiêu Phàm bình tĩnh lại, hắn chỉ nghĩ tới một khả năng duy nhất. Đó chính là trong lúc bọn họ chiến đấu đã có một vị đại hiệp thấy chuyện bất bình xông ra tương trợ, trừng trị hai kẻ ác chặn đường cướp bóc kia.
Mặc dù ở trận doanh Ác Ma này khả năng tồn tại sinh vật tên “đại hiệp” rất thấp, nhưng so với việc Quan Âm Bồ Tát hạ phàm cảm hóa hai tên cướp kia tha cho hắn một con đường sống và việc bản thân uống say biến thành siêu Xayda cường tráng đập chết hai kẻ ác ôn thì đáng tin hơn nhiều.
Đương nhiên, vẫn còn một khả năng nữa là đang đánh tới một nửa thì…
“Phá Quân, mẹ mày gọi mày về nhà ăn cơm!”
“Bạch Y Công Tử, mẹ cậu gọi cậu về ăn cơm!”
Sau đó hai người bọn họ cũng cảm thấy đói bụng, ngoan ngoãn logout.
Bạn tin không? Tiêu Phàm cũng không tin.
…
Sau khi liên tiếp đưa ra mấy khả năng, Tiêu Phàm càng suy xét càng cảm thấy đau đầu, thế là dứt khoát từ bỏ chuyện tìm tòi tra cứu sâu hơn. Hắn định tiếp tục thực hiện nhiệm vụ [Hình chỉ thị của Lilith], bởi vì đối với Tiêu Phàm lần này không mất mát gì là được rồi. Lần này bản thân hắn cũng rút ra được bài học kinh nghiệm, lần sau nhìn thấy tên chữ đỏ đều phải cẩn thận hơn một chút.
…
Sau trận chiến này, phản ứng của Tiêu Phàm rất lạnh nhạt, còn phản ứng của bên kia lại hoàn toàn tương phản…
“A! Cứu mạng!”
Phá Quân đã chạy được vài phút, hiện tại vẫn còn đang chạy.
Phá Quân không dám quay đầu, cậu sợ trong phút chốc quay đầu sẽ bị ác ma kia dùng dao lụi, bị hắn bắt lại tùy ý chơi đùa.
Cậu liều mạng kêu loạn lên cứu mạng. Gương mặt của cậu ban đầu đoan chính bình thường, giờ đã bị mớ biểu cảm dữ dội kia khuấy đảo thành một mớ bòng bong, hệt như nỗi lòng hiện tại của cậu vậy.
Lúc này xa xa đằng chân trời, một bóng dáng cổ quái lặng lẽ xuất hiện trong tầm mắt của Phá Quân, hai chân đi trên đường cứ khập khà khập khiễng, thân thể hơi lắc lư, nhìn qua tư thế cam thấy vô cùng cổ quái, nhưng lại không giống với dáng vẻ lười nhác tùy ý của Tiêu Phàm lúc say rượu mà lại mang đến cảm giác vui vẻ, khôi hài.
Khi Phá Quân nhìn thấy người kia ở đằng xa liền vui mừng bật khóc chạy như điên đến đó, “Lão đại!”
Không sai, lúc này người xuất hiện trước mắt Phá Quân không ai khác chính là thủ lĩnh đứng đầu tập đoàn sát thủ Huyết Tinh Ma Thuật Xã trận doanh Ác Ma, Tiểu Sửu Hoàng.
Lúc này, lần đầu tiên Phá Quân cảm thấy thân thiết với Tiểu Sửu Hoàng đến thế, không hề thấy sợ hãi chút nào.
Tiểu Sửu Hoàng nhìn bộ dạng của Phá Quân dưới tay mình lúc này bèn nhướng mày, có phần không vui, “Cậu sao vậy?”
Phá Quân quay đầu nhìn về sau, thấy sau lưng không một bóng người mới yên lòng, nghĩ lại còn rùng mình nói, “Lão đại, ban nãy em và Bạch Y Công Tử đụng phải một tên biến thái, Công Tử bị hắn tiêu diệt rồi, em cũng vất vả lắm mới có thể thoát ra, anh nhất định phải báo thù cho tụi em.”
Phá Quân than khóc kể lể, Tiểu Sửu Hoàng lại không để ý tới, “Tôi bây giờ không có hứng, cạp cạp.”
Không để Phá Quân quấy rầy lần nữa, Tiểu Sửu Hoàng nhanh tay đưa ra một bức ảnh chụp, rất thích thú nói với Phá Quân: “Mục tiêu hiện tại của tôi là hắn!”
Phá Quân biết tính tình lão đại buồn vui bất chợt, Phá Quân càng rõ Tiểu Sửu Hoàng hoàn toàn là một tên bệnh thần kinh không bình thường, thế nên cậu cũng không dám tiếp tục nhiều lời về chuyện của Tiêu Phàm, chỉ có thể thuận theo Tiểu Sửu Hoàng nhìn bức ảnh kia.
Phá Quân chưa xem bức ảnh thì vẫn còn chưa gấp, nhưng vừa xem đã giật nảy mình, “Chính là hắn! Chính là hắn! Chính là cái tên ác ma đó! Hắn quả thực đê tiện vô sỉ xấu xa, rõ ràng là bị bệnh thần kinh!”
Trong tiềm thức của Phá Quân, lại có thêm một người bị bệnh thần kinh, dù sao thì Tiêu Phàm sau khi say rượu cũng đã để lại cho cậu ấn tượng sâu đậm, cũng chẳng trách hệ thống trò chơi này phân Tiêu Phàm sau khi uống rượu vào trận doanh Ác Ma.
Người kia trên tấm ảnh của Tiểu Sửu Hoàng nhìn qua có vẻ lịch sự, khóe miệng còn đang nở nụ cười rực rỡ, thế nhưng trong mắt Phá Quân thì lại giống như nụ cười của ma quỷ đến từ vực sâu khiến người khác kinh hồn bạt vía.