Chương 118: Ảo Thuật Gia
“Cậu gặp hắn rồi?” Tiểu Sửu Hoàng nghe được lời nói của Phá Quân, hai mắt nheo lại đầy thích thú.
“Không sai, hắn chính là kẻ đã hành hạ em, hóa thành tro em cũng nhận ra, bây giờ có thể hắn vẫn còn ở đằng đó.” Phá Quân chỉ về phía vừa chiến đấu ban nãy.
“Tốt lắm, cậu làm tốt lắm, cạp cạp.” Nghe được câu trả lời của Phá Quân, Tiểu Sửu Hoàng mỉm cười vui mừng, “Có điều bộ dạng hiện tại của cậu thật sự rất tệ.”
Nghe lời nói của Tiểu Sửu Hoàng, Phá Quân sửng sốt. Cậu mở bảng quan sát nhân vật ra cẩn thận nhìn lại mặt mình, chỉ thấy trên mặt bị xước mấy đường dao, chân mày bị gọt chỉ còn một nửa, tóc bị cắt lõm cao chót vót. Phá Quân mới nhớ đến ban nãy bị Tiêu Phàm cưỡi lên trên thân thể bất động, bị Tiêu Phàm thăm hỏi lung tung trên mặt cậu, Phá Quân bỗng cảm thấy vô cùng nhục nhã.
Bấy giờ Phá Quân cắn chặt răng, rút ra một thanh đoản kiếm hướng về mặt mình, vạch tới lông mi và trên tóc.
Bởi vì trong bất cứ trường hợp nào, Phá Quân đều không thể kiểm soát được chứng OCD của mình. Trên mặt trái phải không cân bằng, Phá Quân nhìn thấy trong lòng thật sự khó chịu.
“Có phải cậu bị hắn đánh tới ngu đi rồi không? Không phải chỉ cần điều chỉnh thời trang trang điểm một chút là được rồi sao? Cạp cạp.” Tiểu Sửu Hoàng nhìn thấy hành động ngu ngốc của Phá Quân liền nhắc nhở.
Đúng rồi, hóa ra còn có thể như vậy, Phá Quân bỗng nhiên tỉnh ngộ.
[Hệ thống nhắc nhở: Ngài bị Tiểu Sửu Hoàng ác ý công kích, lượng HP còn 0%, nhân vật tử vong.]
“Thật mất mặt.” Tiểu Sửu Hoàng thu hồi thanh đoản kiếm còn dính máu, chỉ vào chỗ ban nãy Phá Quân hướng tới…
Phá Quân cứ thế ngã xuống, cậu cũng không hề oán hận, ngược lại cảm thấy đây là một cách giải thoát, ít ra sẽ không bị người khác tới tới lui lui chơi đùa dày vò lung tung nữa.
Cảm giác một đao kết liễu thật tốt, Phá Quân trong lòng nhung nhớ, sau đó hóa thành ánh sáng tan biến theo làn gió nhẹ…
Tiêu Phàm rất đau đầu, thực sự rất đau đầu, không chỉ vì quá say rượu mà còn bởi vì người đứng trước mặt hắn.
Tiêu Phàm đã xem qua rất nhiều tiểu thuyết huyền ảo rồi, có một bộ mà thấy tác giả nào cũng viết, viết hoài viết mãi, chính là sau khi đánh người trẻ thì người già tới, không nghĩ tới hôm nay mình lại gặp chuyện như vậy.
Tên trước mắt mặc một bộ quần áo buồn cười, phía sau lưng còn dắt theo bốn thanh kiếm ngắn, sắc mặt trắng bệch, bờ môi đỏ chót, tự xưng là thủ lĩnh của Huyết Tinh Ma Thuật Xã - Tiểu Sửu Hoàng. Gã nói là gã tới báo thù cho đàn em của mình, cho nên chặn đường Tiêu Phàm lại, còn phát ra giọng cười giống vịt đực vậy làm cho Tiêu Phàm rất buồn phiền.
Thứ nhất, rõ ràng là Phá Quân và Bạch Y Công Tử đã chủ động “cấu kết” chính mình.
Thứ hai, mình cũng không có “chăm sóc” đàn em của gã, khi đó mình còn say cơ mà.
Thứ ba, nghe Tiểu Sửu Hoàng nói như vậy thì chẳng lẽ mình được cao thủ gì cứu hay sao?
Những thứ này cũng chỉ là râu ria, bởi vì người trước mặt quá nguy hiểm, Tiêu Phàm nhìn chằm chằm vào vết rách sâu hoắm ngay trước mũi chân hắn mà tim đập nhanh hơn. Nơi đó vừa có một thanh phi đao tồn tại, nếu không phải lực cảm giác của mình rất tốt thì thanh phi đao này đã đâm vào người mình rồi.
Tiêu Phàm lại ngẩng đầu lên, nhìn ID của đối phương đã đỏ tới sắp đen nhánh rồi làm Tiêu Phàm siết chặt thanh kiếm trong tay.
“Phá Quân và Bạch Y Công Tử bị cậu xử lý cũng không phải là chuyện gì quan trọng lắm, thế nhưng tôi nghe nói rằng cậu xử lý Ác Long hai lần hả? Cạc cạc.” Tiểu Sửu Hoàng đánh giá Tiêu Phàm một cách rất thích thú.
Tiêu Phàm không biết tên dở hơi trước mặt muốn làm cái gì, chẳng lẽ gã là bạn bè với Ác Long sao? Nếu là thật thì rất phiền phức, thế nhưng Tiêu Phàm cũng không sợ.
“Phải thì sao?”
“Cạc cạc, thực sự là tuyệt vời, tôi đã sớm khó chịu với tên Ác Long đầu óc ngu si, tứ chi phát triển kia rồi. Cậu xử lý hắn ta làm ta rất vui vẻ.” Trên khuôn mặt kinh khủng của Tiểu Sửu Hoàng hiện lên biểu lộ vui sướng, không giống như giả vờ.
Lúc này, lại tới phiên Tiêu Phàm ngạc nhiên. Thế này là thế nào? Chẳng lẽ tên này có thù với Ác Long sao?
“Tôi thật sự rất thích cách ăn mặc của cậu, kể cả kiểu tóc lẫn trang điểm, bộ quần áo đều cho người ta cảm giác được rất lịch sự và tao nhã, rất phù hợp với phong cách nghệ thuật của tôi, hoàn toàn khác biệt với tên Ác Long thô lỗ và đơn sơ, từ trên xuống dưới không có một chút tế bào nghệ thuật nào cả.” Tiểu Sửu Hoàng khoanh tay trước ngực, ca ngợi từ tận đáy lòng, không dối trá chút nào.
Người này tới đây làm cái gì? Không phải tới trả thù cho đàn em sao? Làm sao mà bây giờ chủ đề lại chuyển đi đâu vậy? Tiêu Phàm cảm thấy hơi là lạ thế nhưng hắn không dám buông lỏng cảnh giác, bởi vì khí tức của người này rất nguy hiểm, trang phục buồn cười của gã cũng không thể che giấu mùi máu tươi nồng nặc trên người gã được.
“Ngoại trừ thằng ngu Ác Long kia, cậu còn xử lý cả Phá Quân và Bạch Y Công Tử thì đã chứng minh năng lực tác chiến của cậu khá xuất sắc, điều này rất tuyệt vời!” Tiểu Sửu Hoàng vẫn nói một mình, hoàn toàn không để ý Tiêu Phàm đối diện.
Cuối cùng thì Tiêu Phàm cũng không chịu được không khí kỳ dị này, hỏi: “Cuối cùng thì ngươi muốn thế nào?”
“Tôi muốn thế nào sao?” Tiểu Sửu Hoàng giật mình, sau đó nở một nụ cười kỳ dị, miệng ngoác tới tận tai: “Tôi muốn - giết người.”
Vừa dứt lời, gã ném thẳng tới một thanh phi đao sắc bén…
Mẹ nó, thằng điên, đánh nhau đều không có dấu hiệu báo trước nào cả, may mắn là ta thông minh, vẫn cẩn thận mà đề phòng, nếu không thì bị tên này giết rồi.
Tiêu Phàm sợ hãi liếc mắt nhìn thanh phi đao vừa lướt qua đầu mình, cắm tới nham thạch phía sau, một lúc sau lại biến mất chầm chậm.
“Rất tốt, phản ứng của cậu rất tốt, cạc cạc.” Tiểu Sửu Hoàng cũng không thất vọng vì phi đao của mình thất bại, ngược lại càng vui hơn khi thấy phản ứng của Tiêu Phàm rất nhanh.
Tiêu Phàm nhìn Tiểu Sửu Hoàng mà rất tức giận: “Đánh lén ông đây rồi mà còn ở đó khen nữa, có lầm hay không vậy!”
Tiêu Phàm rút kiếm phóng tới, Phẩm Cách Thân Sĩ, Điệu Waltz Phong Vũ, trạng thái Cô Độc được dùng toàn bộ, dùng tốc độ cực nhanh phóng tới Tiểu Sửu Hoàng.
“Nha, tốc độ quá nhanh, cạc cạc.” Tiểu Sửu Hoàng thấy tốc độ của Tiêu Phàm nhanh như vậy nên rất hưng phấn, giống như gặp chuyện gì vui vẻ lắm.
Tiểu Sửu Hoàng không để ý tới Tiêu Phàm đã tới gần, cũng không có ý định trốn tránh, gã nhìn chằm chằm vào bộ pháp của Tiêu Phàm một cách say mê: “Oa, bộ pháp rất nhẹ nhàng và tuyệt vời, rất giống những bước nhảy, đúng là nghệ thuật mà!”
Tiêu Phàm cũng không để ý lắm, thấy gã bất động thì hắn liền sử dụng kiếm chém thoải mái thôi!
Tiêu Phàm vung kiếm lên, mở ra trên người Tiểu Sửu Hoàng một vết kiếm.
Sau khi giao chiến, Tiêu Phàm quay người lại làm ra tư thái phòng ngự, thế nhưng trong lòng lại rất nghi ngờ.
Tại sao gã lại không tránh, thậm chí còn không nhúc nhích tí nào?
Tiểu Sửu Hoàng xoay người lại, không để ý chút nào với vết thương trên người mình: “Lực công kích của cậu không yếu, mà nhìn cái vũ khí này cũng là một vũ khí rất tốt. Thế nhưng tôi cần nhắc nhở cậu, cấp bậc của người chơi tăng lên thì thuộc tính tổng hợp toàn thân cũng không tăng lên bao nhiêu đâu, mà vũ khí ở trong trò chơi này cũng không quan trọng giống như những trò chơi khác. Ảnh hưởng tới sức chiến đấu của người chơi nhiều nhất chính là tố chất chiến đấu của người đó, giống như tôi chỉ sử dụng một thanh kiếm ngắn có phẩm chất là bình thường, thế nhưng không ai có thể đánh bại tôi khi PK cả.”
Tiểu Sửu Hoàng giống như đang dạy bảo Tiêu Phàm vậy, còn khi nói tới PK thì Tiểu Sửu Hoàng rất kiêu ngạo.
Thực ra Tiêu Phàm cũng cảm nhận được, quá trình chiến đấu của cái trò chơi này thì tố chất chiến đấu của bản thân rất quan trọng, giống như trận PK với Ác Long vậy, nếu như tốc độ di chuyển của Tiêu Phàm không phải quá nhanh thì chắc chắn bị Quân Thể quyền của Ác Long giết chết, cho nên trong tình huống thuộc tính của hai bên ngang nhau, tố chất chiến đấu của Ác Long cao hơn Tiêu Phàm.