Chương 121: Cuộc Gặp Gỡ Mang Tính Lịch Sử
Tất cả đã kết thúc, một “thân ảnh màu hồng xinh đẹp” đứng vững ở giữa sân.
Thanh thế ra trận chấn động như vậy, ngoại trừ cô thì trong Ác ma trận doanh này không còn có ai làm được nữa…
Thiên thượng thiên hạ, duy ngã độc tôn!*
*:Trên trời dưới đất, chỉ ta là duy nhất, là số 1 (do câu này là câu nói của Phật khi sinh ra nên mình giữ nguyên nhé.)
Tự xưng cùng Võng du nữ thần Ngọc Sinh Yên chia đôi thiên hạ, được Tịch Dương Liệp Đoàn Truy Phong bình chọ là player “ Đệ nhất chiến lực Ác ma trận doanh”, đội trưởng Bá Vương Hoa, A Hoa Tỷ lên sàn lần thứ hai!
Vẫn là trang phục thiếu nữ cực kì thuần khiết, vẫn là khuôn mặt “mộng ảo” làm tan nát nội tâm biết bao nhiêu người, vẫn là cơ thể cường tráng mà cố gắng thể hiện sự thướt tha yểu điệu, chính là A Hoa Tỷ của chúng ta đã trở về!
Vật đổi sao dời, Tịch Dương chắc chắn vẫn còn nhớ rõ người phụ nữ đã từng đánh bại hắn và Tiêu Phàm trong trận quyết đấu đầu tiên ở Ác ma trận doanh, cô ta ngày hôm nay cũng dùng tư thái xuất hiện giống như ngày xưa đi đến bên cạnh Tiêu Phàm.
A Hoa tỷ đi đến trước mặt Tiêu Phàm, bước chân mạnh mẽ, thu lại khí thế mạnh mẽ, khuôn mặt nhăn nhó, hai tay thô to vặn vẹo, trên mặt mang vẻ thẹn thùng, tiếng nói nhỏ đến mức nếu không để ý sẽ không nghe thấy.
“Phàm…Phàm ca, lâu rồi không gặp…”
Tiêu Phàm nhìn dáng vẻ dọa người của A Hoa Tỷ, khuôn mặt đơ ra, có chút sợ hãi, lúng túng: “A Hoa…Hoa cô nương, đã lâu không gặp.”
“Ai nha, thật là đáng ghét! Trước đây rõ ràng gọi người ta là Hoa Hoa mà.” A Hoa Tỷ e thẹn nói, một tay che mặt, một tay mạnh mẽ nặng nề đập vào người Tiêu Phàm, Tiêu Phàm lảo đảo, loạng choạng suýt chút nữa ngã xuống đất.
Tiêu Phàm nghĩ thầm, bây giờ còn phải chiến đấu với tên cường địch Tiểu Sửu Hoàng, không thể cãi vả với A Hoa Tỷ, nên cố gắng làm trái với lương tâm của chính mình, nuốt nước miệng, lần nữa nói ra hai chữ Hoa Hoa.
A Hoa Tỷ nghe thấy vậy, khuôn mặt hơi ửng hồng, bộ dạng càng thêm nhăn nhó, dạ dày Tiêu Phàm bắt đầu căng lên, trướng đau đến khó chịu.
Trong lúc hai người Tiêu Phàm và A Hoa Tỷ “liếc mắt đưa tình”, Tiểu Sửu Hoàng đã lặng lẽ lui về phía sau cách bọn họ một khoảng.
Sự chú ý của A Hoa Tỷ trước đó đều dồn toàn bộ về phía Tiêu Phàm, đến lúc này mới phát hiện giữa sân còn có một người nữa, quay đầu nhìn về phía Tiểu Sửu Hoàng.
“Ừm, nhìn ngươi khá quen? Chúng ta đã từng gặp nhau bao giờ chưa?”
Nhìn thấy A Hoa Tỷ nhìn về phía mình, ngay cả lúc giao chiến với Tiêu Phàm thì Tiểu Sửu Hoàng vẫn bình tĩnh, tiêu sái nhưng lúc này hai chân hắn ta lại bắt đầu run rẩy, có vẻ như muốn bỏ trốn, nếu có người chùi đi bộ mặt trắng bệt mà hắn cố ý bôi vẽ thì nhất định sẽ phát hiện bộ mặt hắn cũng đã trắng bệch mà không cần bôi vẽ như vậy rồi.
“A, ta nhớ ra rồi, ngươi chính là tên cuồng nhìn trộm, ngươi chính là kẻ lần trước trốn ở trên cây nhìn trộm dáng vẻ hoa nhường nguyệt thẹn của bổn cô nương!” A Hoa Tỷ bực bội chỉ vào Tiểu Sửu Hoàng nói, Tiểu Sửu Hoàng cảm giác có mũi tên từ trên trời bắn xuống, đâm thẳng vào nọi tâm của hắn…
…
Hắn tên là Tiểu Sửu Hoàng, là một nghệ thuật gia trời sinh (tự phong).
Hắn cảm thấy trong cuộc sống hiện thực này, tư tưởng mọi người giống như bị giam cầm trong gông xiềng, mất đi dã tính ddieeen cuồng vốn có, trở nên cổ hủ, trở nên cứng nhắc, trở nên chất phác, hoàn toàn mất đi sức sống của sinh mệnh mà âm u đầy tử khí giống như những vật chết.
Vì vậy, mỗi ngày hắn trải qua đều rất nặng nề ngột ngạt, nếu như nói rằng bị trói buộc như vậy thì mới có thể trở thành một con người hoàn chỉnh, vậy thì hắn tình nguyện thoát ra khỏi gông xiềng đó, trở thành một kẻ thần kinh trong mắt tất cả mọi người, đi hưởng thụ mùi vị của sự tự do kia, muốn làm cái gì thì làm cái đó.
Nhưng thực tế đó là chuyện không thể làm được, cũng không có khả năng.
Vì vậy dưới cái nhìn của hắn ta, hiện thực thật đáng thương, thật tội nghiệp, đáng buồn.
Ngày 25 tháng 9 năm 2990, Tiểu Sửu Hoàng sẽ Vĩnh viễn nhớ đến ngày hôm đó, bởi vì “Tân sinh” chính là sinh mệnh của hắn! Nghệ thuật “Tân sinh”!
Ở đây hắn có thể tự do thể hiện sự yêu thích đối với nghệ thuật bạo lực, mỹ học biến thái, chỉ cần nghĩ đến đây thôi thì hắn có thể cảm giác được không khí của sự say mê.
…
Một khi được sinh ra, thì ngay lập tức có được thiên phú kỹ năng biến thái.
Tiểu Sửu Hoàng tận tình chém giết! Giết! Giết!
Được NPC Tân Thủ Thôn xem trọng, nhân được truyền thừa của chòm sao Ma Kết.
Tiểu Sửu Hoàng tận tình chém giết! Giết! Giết!
Tổ chức “Nghệ thuật đoàn thể” của chính mình – Huyết Tinh Ma Thuật Xã.
Tiểu Sửu Hoàng tận tình chém giết! Giết! Giết!
Mau chóng làm nổi lên tên tuổi của chính mình!
Tiểu Sửu Hoàng tận tình chém giết! Giết! Giết!
…
Hắn không còn nhớ được mình đã giết chết bao nhiêu người, hắn cảm thấy ngày tháng hai tay mình dính đầy máy tươi như mộng như ảo, hắn tình nguyện vĩnh viễn say mê ở trong đó không bao giờ tỉnh táo trở lại nữa.
…
Cho đến một ngày, một kẻ ngu ngốc xuất hiên trước mặt hắn, tên là Ác Long.
Hắn ta lôi kéo một đám người thô lỗ không có chút tế bào nghệ thuật nào cả tổ chức một công đoàn, tên là Bang Hắc Long.
Đến một ngày Ác Long thỉnh cầu hắn đi thanh lý một người, tên là A Hoa Tỷ.
A Hoa Tỷ là một cô gái, thế nhưng là phụ nữ thì đã làm sao, chỉ cần có thực lực mạnh mẽ là đủ rồi, hắn có thể được tận hưởng niềm vui thú chém giết của mình, thực hiện thứ nghệ thuật mà hắn đắm chìm bao lâu nay, nghệ thuật giết người cực kì tươi đẹp đó…
Nhưng hắn không ngờ rằng, quyết định lần này đã mang lại cơn ác mộng mà cả đời hắn cũng không thể quên…
…
Sau đó tin tức Tiểu Sửu Hoàng thất bại trong tay của A Hoa Tỷ, ôm đầu chạy trốn đã lan truyền nhanh chóng.
…
Thất bại hả?
Ha ha ha, buồn cười.
Tiểu Sửu Hoàng mà lại thất bại?
Thật ra giữa bọn họ không có trận chiến nào cả!
Nhưng so với thất bại còn thảm hại hơn, so với thất bại còn thảm hại hơn…
…
Ngày đó, tên của Tiểu Sửu Hoàng rất là nổi tiếng, cực kì đắc ý.
Bởi vì quá vui mừng mà nhảy nhót như một tên hề trong đoàn xiếc, càng nhảy càng vui vẻ.
Mà mục tiêu ám sát lần này là A Hoa Tỷ, lại đang ở bên trong khu rừng trước mắt.
Mà giờ phút này Tiểu Sửu Hoàng đang trốn trên cây phía sau A Hoa Tỷ trong khu rừng của Thung lũng Rắn Cát, tỉ mỉ quan sát con mồi của mình.
Người này rất ngu ngốc, quay lưng về phía ta, nếu lúc này ta đột nhiên rat ay, cái mạng nhỏ này của cô ta chắc chắn khó giữ được.
Nhìn cơ thể cao lớn xinh đẹp của cô ta, có lẽ không biết nghệ thuật, là kiểu player thô lỗ chỉ biết dùng sức mạnh điển hình.
Tuy là như vậy, nhưng nếu đúng như Ác Long nói, cô gái này cũng có chút thực lực, hy vọng lát nữa có thể hưởng thụ một trận đấu sảng khoái.
Dựa theo lệ cũ, trước tiên cứ phi đao Hoàng Bài đến trước mặt cô ta để bắt chuyện đi.
…
Mà A Hoa Tỷ chúng ta đang nhắc đến giờ này đang làm cái gì?
Lúc này, A Hoa Tỷ vừa mới chia cách với Tiêu Phàm không lâu, đột phá 10 cấp nên đến đây, chuẩn bị cũng với A Phát Ca và A Quý Ca đi đấu phó bản.
Thật vất vả mới đuổi hai tên đàn ông đáng ghét là A Phát Ca và A Quý Ca đi chỗ khác được, đi vào trong rừng chợp mắt một lúc, đương nhiên có có suy nghĩ trong lòng.
Suy nghĩ cái gì?
Chính là chuyện xuân về hoa nở, ta hỏi ngươi “thiếu nữ” thường nghĩ đến chuyện gì?
Còn có thể nghĩ đến chuyện gì khác sao?
A Hoa Tỷ suy nghĩ đến mức phía sau xuất hiện thêm một người cũng không thể phát hiện ra.
Bây giờ A Hoa Tỷ đã hai mươi tám cái xuân xanh rồi, lần này trong trò chơi có thể gặp được một lang quân như ý, hay nói cách khác chính là chân mệnh thiên tử?
Nghĩ đến bốn chữ “chân mệnh thiên tử”, trong lòng A Hoa Tỷ càng thêm nóng ruột nóng gan, hơi thở thô suyễn.
Ai nha, Phàm ca thật sự là một thân sĩ, rất là săn sóc người khác.
Lần sau gặp lại ta nên đối mặt với hắn như thế nào mới tốt đây?