Chương 122: Tiểu thuyết Bá Vương Hoa (1)
Nghe nói con trai bây giờ đều yêu thích những cô gái hơi ngốc, làm nũng dễ thương khiến người ta muốn ngừng mà ngừng không được, ta có phải nên học một vài điệu bộ dễ thương hay không?
A Hoa Tỷ bồng nhiên nghĩ đến một vài hành động làm nũng mà cô ta đã từng thất, liền quyết định sẽ học tập theo bọn họ.
Với lại ở đây không có ai nhìn thấy hết mà, đúng không?
Lập tứ A Hoa Tỷ xoay người lại, dùng giọng điệu nũng nịu nói rằng: “ Ta sẽ cắn nát trái tim xinh đẹp của ngươi, grừ…grừ..”
Cuối cùng hai tay đan thành một trái tim đưa ra từ trước ngực, đưa tay lên tạo tahfnh một nụ hôn gió: “Muah~”
….
Tiểu Sửu Hoàng đang ngồi trên cây phát hiện mục tiêu xoay người lại, người phụ nữ này quả nhiên không đơn giản như vậy, vẫn bị cô ta phát hiện.
Nhưng mà nhìn thấy một màn như vậy, Tiểu Sửu Hoàng đã hoàn toàn hóa đá…
A Hoa Tỷ xoay người lại thì nhìn thấy Tiểu Sửu Hoàng ở phía đối diện làm cho cực kì giật mình.
Nhìn quần áo của A Hoa Tỷ, nhìn vóc dáng của A Hoa Tỷ, nhìn hình dạng của A Hoa Tỷ, hơn nữa nhìn hành động có sức sát thương đó, Tiểu Sửu Hoàng cảm giác giờ phút này mình hình như đã chết rồi.
Từ lúc A Hoa Tỷ nói ra câu ta sẽ cắn xé trái tim xinh đẹp của ngươi, Tiểu Sửu Hoàng thực sự đã cảm giác được khoảnh khắc đó trái tim của mình đã bị cắn xé đến tan nát.
Trước kia trong game có một skill tên gọi là Hội Tâm Nhất Kích, đại khái chính là giống như vậy đi…
Vừa dứt lời, Tiểu Sửu Hoàng ngửa mặt lên trời, mắt trợn trắng, phun rã một bãi nước bọt, giống như pháo hoa mà văng ra bốn phía.
Thời khắc này, Tiểu Sửu Hoàng cảm thấy toàn thân trên dưới dường như không còn chút sức lực nào, đầu trống rỗng, té từ trên cây xuống.
A Hoa Tỷ kinh kinh ngạc nhìn kẻ quái dị rớt từ trên cây xuống, trong khoảng thời gian ngắn, không biết nên phản ứng như thế nào.
“Rầm!”
Trong chớp mắt lúc Tiểu Sửu Hoàng ngã xuống, bụi đất mù mịt, chim toán loạn bay lên…
…
“Lại dám nhìn trộm bổn mỹ nữ, cái tên sắc lang này, có gan thì đừng chạy!”
Chỉ một lát sau, một tiếng kêu thô lỗ vang vọng khắp Thung Lũng Rắn Cát, chấn động đến mức cây cối đều rung động…
…
Người phụ nữ này quả thực hính là ác ma, Tiểu Sửu Hoàng từ khi đăng nhập vào trò chơi này thực sự chưa từng chật vật như vậy bao giờ…
Hắn cảm thấy dạ dày mình giống như dời sông lấp bể ở trong đó, cả người không thoải mái, chứ đừng nói đến chuyện tiếp tục chiến đấu.
Hắn cảm giác nghệ thuật cao thượng trong lòng mình hoàn toàn bị người phụ nữ này làm vấy bẩn từ trên xuống dưới, mà hắn cũng không có can đản đi đến trước mặt A Hoa Tỷ để tiếp tục chiến đấu, sự gắp mặt lần này đã trở thành bóng ma trong lòng của Tiểu Sửu Hoàng mà vĩnh viễn cũng không thể xóa bỏ.
Mỗi khi ba chữ “A Hoa Tỷ” này xuất hiện, Tiểu Sửu Hoàng đều sẽ nhớ đến tình cảnh bên trong khu rừng ngày đó, những gì mình đã chứng kiến khi ngồi trên cây, toàn thân lại lập tức cảm thấy không khỏe.
Sau đó hắn lập tức quyết định sẽ không tiếp tục đi trêu chọc quái vật này nữa, cũng không muốn bất cứ kẻ nào nhắc đến ba chữ “A Hoa Tỷ” này trước mặt của hắn.
Giữa bọn họ xưa nay chưa từng chiến đấu, Tiểu Sửu Hoàng so với chiến đấu thất bại còn thảm hại hơn, bởi vì A Hoa Tỷ đã cho Tiểu Hoàng Sửu sự trừng pahjt tinh thần kinh khủng nhất.
Đây chính là cuộc gặp gỡ lần đầu tiên của hai người có thực lực nhất trong Ác ma trận doanh, cuộc gặp gỡ mang tính lịch sử đầu tiên của thủ lĩnh Huyết Tinh Ma Thuật xã cùng với “Đệ nhất chiến lực Ác ma trận doanh”.
Ta đã ghi lại thời khắc này, dâng lên cho các vị đang ngồi xem.
…
Ta sẽ cắn nát trái tim xinh đẹp của ngươi! Grừ… grừ..!
Tiêu Phàm chỉ thấy Tiểu Sửu Hoàng bị A Hoa tỷ chỉ một cái, khói trắng lại bay lên, chim bồ câu bay loạn tứ phía, không còn nhìn thấy bóng người.
Tiêu Phàm làm theo bản năng, vào tư thế phòng ngự, sợ Tiểu Sửu Hoàng thừa cơ bỗng nhiên đánh tới, mang đi luôn cái mạng nhỏ của mình.
“Lại là kiểu này! Cái đồ dâm tà tặc tử, mỗi lần đều bỏ chạy mà đi như vậy.”
A Hoa tỷ nhìn thấy Tiểu Sửu Hoàng biến mất không còn tăm tích, nghiêm nghị quát, giẫm mạnh chân một cái, sóng nhỏ quen thuộc nổi lên, trên đất vàng khô cằn xuất hiện vài vết nứt.
Trong lòng Tiêu Phàm giờ vẫn còn cảm thấy sợ hãi, không biết là bởi vì sợ rời đi của Tiểu Sửu Hoàng, hay là bởi vì một cước vô tình của A Hoa tỷ.
“Hoa… Sặc, hai người quen biết nhau sao?
Vừa mới đọc một chữ “Hoa”, vì Tiêu Phàm không còn muốn tra tấn bản thân, suy nghĩ khẽ động, quyết định không dùng A Hoa tỷ để xưng hô nữa.
“Tôi làm sao có thể có quen biết với loại người này cơ chứ, gã là cái loại người say mê sắc đẹp, mà nhát như chuột chết! Mẹ nó, có lần tôi vào trong rừng nghỉ ngơi, gã trốn ở phía trên cành cây, âm thầm nhòm ngó, cũng không biết lúc đó gã nghĩ gì, ngộ nhỡ gã lén lút sờ gương mặt đẹp đẽ của tôi, làm ra thứ dơ bẩn, đúng thật là đáng chết mà.”
Nói tới đây, A Hoa tỷ lo lắng mà vỗ vỗ lên bộ ngực to lớn, vang lên tiếng bịch bịch, giống như gõ lên mặt trống, có thể nói khí thế bùng nổ.
Tiêu Phàm tức cảnh sinh tình, dáng người anh dũng trong đầu Tiêu Phàm khi cùng Tiêu Phàm kề vai chiến đấu “Tinh Không Bạo Liệt - Tội Ác Chi Phong” vừa xuất hiện đã lại biến mất.
Tiểu Sửu Hoàng nhìn trộm A Hoa tỷ, đây thực sự là một tin lớn nha, hơn nữa còn thả cho A Hoa tỷ hai lần “bồ câu”, Tiểu Sửu Hoàng cũng thật là dũng cảm.
Tiêu Phàm cố nén khó chịu, một lần nữa nhìn từ trên xuống dưới, đánh giá A Hoa tỷ một chút.
Không thể không nói, khẩu vị của Tiểu Sửu Hoàng thật sự là đặc biệt biến thái, sắc đẹp của A Hoa tỷ, Tiêu Phàm dò xét một lần, trong lòng đều thấy kích thích, thể loại này Tiểu Sửu Hoàng còn theo đuôi để nhìn trộm, đúng là không phải dũng sĩ không thể làm ra loại chuyện này.
Tiêu Phàm thầm nói trong lòng, bội phục bội phục, Tiểu Sửu Hoàng tại hạ bội phục, sự việc có tính khiêu chiến như vậy ngươi cũng dám thử, đúng là thần kinh.
A Hoa tỷ nhìn thấy Tiêu Phàm dò xét mình, trong lòng liền cảm thấy xấu hổ, ánh mắt phát ra tia quyến rũ, trêu ghẹo.
Tiêu Phàm đi qua đây, rời khỏi thành Ác Ma, chiến đấu với hai người trong “Hoàng hạ tứ kiệt” (1), uống rượu thả cửa, lại đọ sức với Tiểu Sửu Hoàng, cuối cùng còn nhìn A Hoa tỷ một chút, có thể nói thể xác tinh thần đều mệt mỏi, dư vị của rượu còn chưa tan, bỗng nhiên đã bị A Hoa tỷ cho giật điện một cái, xém chút nữa hồn phách tan nát.
Mắt Tiêu Phàm tối sầm lại, lập tức đưa tay đỡ lấy trán, chân phải lùi sau một bước, ổn định lại thân hình, mới không bị ngã xuống.
Trong lúc Tiêu Phàm nhắm mắt lại, đột nhiên có tiếng bước chân từ xa truyền đến, từ nhỏ đến lớn, dần dần đến gần, vụn vụn vặt vặt, xem ra đang có một đám người chơi đang đến gần.
“A Hoa, cô chạy nhanh như vậy làm gì chứ, sao không chờ chúng tôi.”
Âm thanh của lời nói này rất quái lạ, nghe rất thô ráp, cũng rất nữ tính, làm sinh ra một loại cảm giác mâu thuẫn mãnh liệt, nhưng lại ẩn chứa sự thông minh.
Trạng thái bây giờ của Tiêu Phàm không phải là quá tốt, đầu óc căng đau, thân thể mỏi mệt, chân tay có vẻ bất lực bởi vì vừa kết thúc một trận chiến đấu căng thẳng, nhưng vẫn cố hết sức chống hai mắt nhìn theo tiếng nói.
Ánh sáng lúc này đã không còn mãnh liệt, nhưng đối với trạng thái lúc này của Tiêu Phàm vẫn là còn lóa mắt, Tiêu Phàm chỉ có thể chậm rãi nhìn từ dưới lên trên.
…
Ồ ồ, giày thủy tinh cao gót màu đỏ.
Ồ ồ, lại có cả tất lưới đen.
Ồ ồ, là váy dài thấp ngực màu đỏ.
Chân thật dài! Eo thật nhỏ! Bộ ngực này!
Theo tiết tấu nhìn lên, thân thể yếu ớt của Tiêu Phàm đã có chút khởi sắc, tiếp đến Tiêu Phàm vô cùng mong chờ người bên trên quay người lại phía mình…
“Bịch!”
Tiêu Phàm kinh ngạc ngã xuống.
Trong lòng, bắt đầu mặc niệm…
Tại sao, tại sao lại là râu quai nón siêu man lỳ chứ? Râu? Râu…
“Phàm ca! Phàm ca! Phàm ca…” Trong lúc Tiêu Phàm ngã xuống, mơ mơ màng màng nghe thấy A Hoa tỷ lon lắng gọi.