Chương 123: Tiểu thuyết Bá Vương Hoa (2)
…
Hắn trải qua một giấc mộng thật dài…
Trong mộng, Lilith đưa cho hắn một bức ảnh nhà trẻ Tiểu Ban,
Muốn hắn đi tìm One piece
Trong mộng hắn gặp hai thằng chữ đỏ, một người trong đó còn chuốc hắn uống say.
Trong mộng hắn gặp phải một quái nhân, hắn không đánh lại được, bị quái nhân khi dễ.
Trong mộng… Trong mộng… A Hoa tỷ…
Trong mộng… Trong mộng… Trong mộng hắn thấy được một vóc người đẹp hoàn mỹ…
A!
…
Tiêu Phàm bỗng nhiên mở to hai mắt, phát hiện mình đang nằm, đầu gối lên một vật mềm mại, A Phát ca cùng A Hoa tỷ đang đứng ở chỗ mũi chân mình nhìn mình bằng ánh mắt thương hại, yên lặng không nói một lời.
Trong lòng Tiêu Phàm liền nảy sinh bất an, mang theo tâm tình đang lo lắng thấp thỏm, chậm rãi ngẩng đầu nhìn lại.
Tiêu Phàm đờ đẫn hai mắt, mặt xám như tro, bởi vì ngay trước mắt chính là gương mặt của A Hoa tỷ.
Thế là, Tiêu Phàm bày ra tư thế sét đánh không kịp bịt tai, vội vàng đứng lên, né qua một bên, cảnh giác nhìn chằm chằm bốn phía.
A! A! A! Để cho ta nhớ lại một chút rốt cuộc vừa nãy đã xảy ra chuyện gì!
Đầu tiên là bị ngất đi, sau đó được gối lên đùi A Hoa tỷ, a a a!
Tiêu Phàm ở giờ phút này tuy ngoài mặt là bình tĩnh, nhưng trong lòng đã sớm rối cả lên.
Hãy nói đây không phải là thật, đây chỉ là mộng, mau tỉnh lại đi.
Đúng vào lúc này, A Phát ca vỗ nhẹ lên bả vai Tiêu Phàm một chút an ủi, sau đó lập tức nhỏ giọng chém vài nhát dao: “Anh biết chú mày không thể tin được những chuyện đang xảy ra trước mắt, nhưng anh phải nói cho chú biết đây hoàn toàn là thật, hay nén nỗi đau lòng lại, đáng mừng chính là, anh còn có một tin tốt phải nói cho chú, bởi vì bọn ta đứng ngay bên cạnh cô ta, đảm bảo cô ta không có hô hấp nhân tạo cho chú mày.”
Một cơn gió lạnh thổi qua, thổi đi luôn linh hồn của Tiêu Phàm, chỉ để lại một bộ thể xác trơ trọi đứng đó.
A Hoa tỷ vẫn ngồi chồm hổm ở bên đó, giống như vẫn còn lưu luyến nhiệt độ cơ thể vừa này ở trên đùi mình.
…
“A Phát ca, A Quý ca, anh biết, tôi sẽ không làm như vậy.” A Hoa tỷ quay sang Tiêu Phàm, “nhẹ nhàng” nói: “Đây là thành viên mới trong đội ngũ của tôi, Yêu Đạo.”
“Xin chào anh, nghe danh đã lâu, tôi là Yêu Đạo.” Thanh âm rất đẹp đẽ, trầm thấp thô ráp, rất có sức mạnh.
Tiêu Phàm ngước mắt lên nhìn người tự xưng Yêu Đạo kia… Là nam? Hay là nữ?
Cái này, Tiêu Phàm thật sự không biết.
Nói hắn là nam, thì lại thấy dáng người, khí chất của hắn có thể khiến rất nhiều người con gái khác ghen ghét.
Nói hắn là nữ, thì lại không có nhiều nam nhân có bộ râu quai nón man lỳ như hắn.
Từ đầu trở xuống là trước lỗi sau vểnh gợi cảm, từ đầu trở lên lại là gương mặt góc cạnh tràn ngập nam tính. Con người mãi không thể phân biệt nổi là nam hay nữ này, Tiêu Phàm không muốn dây dưa.
Tiêu Phàm không có tò mò giới tính của Yêu Đạo, bởi vì biết cũng không có ích lợi gì, dù hắn/cô ta nói ra đáp án gì, thì cũng đều là ác mộng đối với Tiêu Phàm.
Vậy cứ để giới tính của không xác định của hắn là một bí mật đi.
“Chào anh, tôi là Mệnh Phàm.” Tiêu Phàm lạnh nhạt nói.
“Quả nhiên không hổ là người mà Tiểu Khuyển cũng A Hoa tỷ coi trọng, thật là có phong độ, người bình thường nhìn thấy tôi nếu không phải như là nhìn thấy ma thì cũng truy hỏi bằng được về giới tính của tôi, người bình tĩnh giống như anh thật sự rất ít gặp.” Yêu Đạo nói với Tiêu Phàm với vẻ tán thưởng.
Tiêu Phàm nghe vậy liền muốn cười, ở trong cái trận doanh Ác Ma quái quỷ này có loại người nào àm ông đây chưa gặp qua chứ, đều đã sớm quen rồi, chẳng lẽ không phải là biến thái sao, trong trận doanh Ác Ma này đi cả đường đều là biến thái.
“Đúng rồi, A Hoa tỷ thì tôi biết, nhưng mà Tiểu Khuyển là ai?” Tiêu Phàm nghi ngờ nói.
“Tiểu Khuyển cũng là thành viên mới trong đội ngũ của chúng tôi, Tiểu Khuyển, cô không phải là muốn làm quen với Phàm ca sao, mau ra đây đi.” A Hoa tỷ cực kì nhiệt tình nói tiếp.
Tiểu Khuyển Du Lục Hoa mong mỏi được gặp mặt Tiêu Phàm một lần, đến khi được chân chân chính chính tiếp xúc, trái tim lại không tự chủ được mà bắt đầu đập loạn lên.
Từ sau lần vô tình gặp nhau kia, Tiểu Khuyển Du Lục Hoa liền trở thành fan hâm mộ trung thành của Tiêu Phàm.
Mỗi khi nhớ tới lần Tiêu Phàm chiến đấu với Ác Long kia cùng dáng người tà mị mê hoặc, Tiểu Khuyển Du Lục Hoa lại cảm thấy vô cùng hưng phấn, toàn thân khô nóng khó có thể bình tĩnh. Đến giờ phút này được nhìn thấy Tiêu Phàm ở khoảng cách gần, Tiểu Khuyển Du Lục Hoa cảm thấy tim mình thật sự sắp nổ tung rồi!
Thật đẹp trai! Thật ngầu! Cảnh tượng thật đẹp! Không hổ là thần tượng của mình!
…
Tiêu Phàm nhìn thấy một thiếu nữ từ đằng sau lưng A Hoa tỷ đi đến, cảm thấy cô cũng thật đáng yêu.
Có điều trang phục của cô hơi kì quái một chút, bịt mắt, băng bó, đeo đai lưng Gothic, tất chân dài quá gối màu đen, đồng phục học sinh của Nhật. Mặc dù tổ hợp này khiến cho người ta có cảm giác không quá bình thường, nhưng nếu so sánh với Yêu Đạo hay A Hoa tỷ thì vẫn là tốt hơn rất nhiều.
Vậy là so với sự khách sáo khi đối đãi với các thành viên khác trong Bá Vương Hoa, thái độ của Tiêu Phàm đối với vị thiếu nữ khả ái này thân thiện hơn nhiều: “Xin chào, anh là Mệnh Phàm, rất vui được biết em.”
Oa, anh đấy nói chuyện với mình! Ôi trời ạ…!
Tiểu Khuyển Du Lục Hoa thấy Tiêu Phàm mà mình luôn sùng bái lại chào hỏi mình liền cảm thấy cực kì vui vẻ, nhiệt huyết trên người càng dâng cao:“Em…Em…Em…”
Bởi vì quá khẩn trương, Tiểu Khuyển Du Lục Hoa liền bị nói lắp, lúc này chỉ cảm thấy vô cùng ngại ngùng, lại thêm nhiệt huyết đang dâng trào trong người, trong nháy mắt mà mặt đã đỏ bừng lên.
Tiêu Phàm nhìn thấy mặt của thiếu nữ tự nhiên đỏ bừng như quả cà chua, liền cả thấy nghi hoặc:” Em đang bị sốt sao? Chắc là không phải đâu, đây là trò chơi, mà cái này cũng khó nói, ở đây anh còn bị say rượu, thì phát sốt cũng không phải là chuyện gì kỳ lạ.”
Nói vậy, Tiêu Phàm liền đưa tay lên trán Tiểu Khuyển Du Lục Hoa mà xem xét.
Còn chưa đợi đến lúc Tiêu Phàm nói hai chữ “thật nóng”, bỗng nhiên Tiểu Khuyển Du Lục Hoa ngửa đầu, từ lỗ mũi phun ra hai cái cầu vồng, bắn thẳng vào mặt Tiêu Phàm, khiến cho trong nháy mắt mặt Tiêu Phàm đã bị nhuộm đỏ, sau đó cứ thế mà hôn mê bất tỉnh trong hạnh phúc…
(1) Hoàng hạ tứ kiệt: Bốn người mạnh nhất sau Tiểu Sửu Hoàng trong tổ chức Sát Thủ.
Khi Tiêu Phàm đưa tay ra chạm nhẹ vào trán của Tiểu Khuyển Du Lục Hoa, trong nháy mắt thì Tiểu Khuyển Du Lục Hoa giống như đã bị khởi động một cơ quan ẩn nào đó vậy, máu mũi lập tức phun ra, ngửa mặt rồi ngã xuống đất.
Tiêu Phàm bị máu tươi nóng và mặn dính đầy mặt thì đờ người ra, bàn tay đang duỗi ra vẫn giữ nguyên ở đó, vẫn chưa buông xuống.
Các đồng đội của Tiểu Khuyển Du Lục Hoa vội vàng đến chăm sóc cô, Tiêu Phàm nhìn thiếu nữ dễ thương ở trước mặt mình, rút lại bàn tay đang duỗi ra, lau mặt rồi thở dài.
Quen thuộc, rất quen thuộc, chuyện như vậy ở trong trận doanh Ác Ma đã xảy ra nhiều đến mức hắn đã quen luôn rồi.
Thiếu nữ này chỉ thích dùng máu mũi của mình phun vào mặt người khác thôi, không có gì ghê gớm, đáng tiếc cho dáng vẻ đáng yêu của cô gái này, nếu cô là một người bình thường thì tốt biết mấy.
Ở trong trận doanh Ác Ma thì Tiêu Phàm thường rất dễ nản lòng, hắn cảm thấy chỗ này quả thực là “Bệnh viện tâm thần” mà John xây dựng cho trò chơi, mà hắn lại là nam chính của bộ phim “Bay trên tổ chim cúc cu*”, người bình thường duy nhất ở trong đó.
(*Bay trên tổ chim cúc cu: một bộ phim của Mỹ được chuyển thể từ tiểu thuyết cùng tên, là câu chuyện về cuộc đấu tranh giữa khao khát tự do và nỗi sợ hãi của các bệnh nhân tại một trại điều dưỡng tâm thần)
Vì vậy hắn nhất định phải luyện cấp nhanh hơn, bây giờ hắn đã đạt đến cấp 21, còn chín cấp nữa là đến cấp 30.
Hắn muốn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ truyền thuyết mà Lilith giao cho, lấy được một lượng kinh nghiệm lớn, nhanh chóng thăng cấp rồi rời khỏi nơi đây, trở về trận doanh của người bình thường.