Ác Ma Doanh Địa

Chương 124: Bộ Tộc Có Trí Tuệ

Chương 124: Bộ Tộc Có Trí Tuệ

Không chờ Tiểu Khuyển Du Lục Hoa tỉnh lại, Tiêu Phàm đã quyết định không trì hoãn nữa, hắn vẫy tay chào tạm biệt với đám người Bá Vương Hoa, bước lên con đường mà mình nên đi lần thứ hai.
Dưới ánh nhìn lưu luyến và thâm tình của A Hoa Tỷ, Tiêu Phàm cố kìm lại sự khó chịu, gian nan biến mất ở phương xa…

“Tại sao anh không nói?” Vào giờ phút này giọng nói của Tiểu Sửu Hoàng có sự lạnh băng, tiếng cười khặc khặc quái đản kia đã không còn tồn tại từ lâu.
“Nói cái gì?” Người đàn ông không nổi bật ở bên cạnh Tiểu Sửu Hoàng thuận miệng trả lời.
“Dựa vào tin tức vô cùng linh thông của anh, tôi không tin là anh không biết.” Khuôn mặt của Tiểu Sửu Hoàng dữ tợn, trong tay gã đã cầm thanh đoản kiếm.
“Anh không nói thì sao tôi biết là mình đã biết chuyện gì chứ.” Đối với sự uy hiếp của Tiểu Sửu Hoàng, người đàn ông không nổi bật này lại không thèm để ý đến.
“A… Hoa… Tỷ…” Tiểu Sửu Hoàng nghiến răng nghiến lợi đọc từng chữ, dường như để đọc được ba chữ này thì gã đã phải sử dụng hết sức lực cả người mình.
“À, thì ra anh đang nói chuyện này ư, sao vậy? Anh đi gây phiền phức cho Mệnh Phàm, thật sự đã gặp được cô ấy?” Người đàn ông không nổi bật nghe được lời nói của Tiểu Sửu Hoàng, trong lòng hắn ta cảm thấy vô cùng thú vị, cười khẽ một tiếng rồi trả lời.
“Anh quả nhiên biết bọn họ có quan hệ với nhau, tại sao lại không nhắc nhở tôi!” Tiểu Sửu Hoàng điên cuồng hét lên với người đàn ông trước mắt mình, khuôn mặt trắng bệch lại càng đáng sợ hơn.
“Là tự anh yêu cầu tôi không được đề cập đến ba chữ này trước mặt anh mà, sao tôi có thể nói ra được cơ chứ.” Người đàn ông cứ thản nhiên nhìn tên sát nhân ma quỷ, kẻ mà các người chơi trong trận doanh Ác Ma vừa nghe tiếng đã sợ mất mật.
“Anh!” Tiểu Sửu Hoàng bị người đàn ông bình tĩnh trước mắt làm cho nghẹn họng, trong khoảng thời gian ngắn thế mà lại nói không thành tiếng.
Nhớ lại những chuyện đau đớn và thê thảm đã xảy ra khi gặp A Hoa Tỷ, phảng phất có ngàn vạn con ác quỷ đến từ vực sâu thỏa thích cắn xé nội tâm của gã, từng bước xâm chiếm lý trí của gã, Tiểu Sửu Hoàng cảm thấy vô cùng đau khổ, tơ máu trong lòng trắng mắt đã hiện ra, Tiểu Sửu Hoàng điên cuồng cào tóc của mình, rốt cuộc cũng không thể chịu đựng “Hoa Hoa xinh đẹp cắn xé trái tim” nữa, gã đột nhiên lại rút ra một thanh kiếm từ phía sau lưng, đặt vào cổ của người đàn ông kia: “Có tin hay không, bây giờ tôi sẽ giết anh.”
“Không sao cả, dù sao thì tôi cũng không phải là người chơi kiểu chiến đấu, đối với tôi thì có chết hay không cũng chẳng có gì quan trọng.”
Giọng điệu rất hờ hững và bằng phẳng, cứ như một cơn gió nhẹ vừa thổi qua vậy.
Chỉ chốc lát sau, Tiểu Sửu Hoàng bất đắc dĩ liếc nhìn hắn ta, vô lực buông thanh đoản kiếm trong tay xuống.

Bởi vì nét đặc biệt của bông hoa trên [Bản đồ chỉ thị của Lilith] nên nó vẫn có vẻ cực kỳ chói mắt, thế nhưng giờ phút này khi Tiêu Phàm nhìn chằm chằm vào nó lại lộ ra nụ cười vui mừng và giải thoát.
Rốt cuộc đã đến, rốt cuộc đã đến, trải qua nhiều gian khổ như vậy rốt cuộc mình đã đến.
Tiêu Phàm nhấc chân bước vào thung lũng trước mắt mình, giờ phút này thì tọa độ của bông hoa nhỏ trên [Bản đồ chỉ thị của Lilith] cũng trùng với vị trí của Tiêu Phàm, [Bản đồ chỉ thị của Lilith] ở trong tay Tiêu Phàm lập tức hóa thành tro tàn rồi biến mất theo gió…
[Gợi ý của hệ thống: Ngài đã dựa theo chỉ thị của Lilith, đi đến vị trí có manh mối, xin hãy tìm kiếm Orge Shaman, nói cho hắn biết lai lịch của ngài, vượt qua buổi kiểm tra về trí tuệ của hắn.]
[Hệ thống hữu nghị nhắc nhở: Đừng bị bề ngoài chất phác và ngây ngốc của Orge lừa gạt, thật ra Orge là một bộ tộc có trí tuệ, khặc khặc.]

Tiêu Phàm nhìn hệ thống hữu nghị nhắc nhở, trong lòng nảy sinh một linh cảm không lành.
Bộ tộc có trí tuệ? Lẽ nào thử thách của cửa lần này chính là trí tuệ?
Hừ! Trí tuệ còn tốt hơn, dù gì thì Tiêu Phàm hắn cũng là người chơi kiểu trí tuệ.
Ác Long rất quen thuộc với vùng thung lũng trước mắt này, lúc hắn ta cấp 20 đã ở đây đại khai sát giới, thanh kiếm Ảm Long Minh Viêm trong tay Tiêu Phàm bây giờ không biết đã dính bao nhiêu máu của đám Orge này nữa.
Nếu Ác Long ở đây, hắn ta nhất định sẽ nói cho Tiêu Phàm là đừng suy nghĩ quá nhiều, bởi vì Orge đều là kẻ ngốc…

Tiêu Phàm lượn qua lượn lại ở đây, phát hiện ra từ lúc hắn tiến vào thì vùng này đã biến thành khu vực cốt truyện của phó bản.
Tiêu Phàm thử bắt chuyện với một Orge có làn da màu xanh lam: “Xin chào, xin hỏi ngài có biết Orge Shaman đang ở đâu không?”
Orge da xanh có ánh mắt đờ đẫn nghĩ ngợi một lát, sau đó mơ mơ màng màng nói: “Biết.”
“Vậy ngài có thể dẫn tôi đến gặp Orge Shaman không?”
“Được rồi.”
Tiêu Phàm nghĩ thầm, nhiệm vụ này cũng rất đơn giản đó.
Thế nhưng, hắn nhanh chóng loại bỏ suy nghĩ này…
“Ơ? Không phải ở đây à.”
“Sao chỗ này lại là ngõ cụt chứ?”
“Tôi nhớ rõ ràng là phải đi như thế này mà.”

Mỗi lần Orge da xanh đi qua một chỗ, liền nghi hoặc tự hỏi.
Tiêu Phàm bất đắc dĩ bị Orge da xanh này dẫn đi khắp nơi trong thung lũng, trong lúc này thì Orge da xanh ngốc bẩm sinh này còn biểu hiện ra sự ngốc nghếch của mình trước mặt Tiêu Phàm, rốt cuộc vào lúc Orge da xanh trịnh trọng chỉ vào một cái hang chuột rồi nói Orge Shaman ở trong đó, Tiêu Phàm liền sụp đổ, bỏ hết tất cả mà chạy mất.
Sau đó mới đi được một lát thì hắn nhìn thấy trên trán một Orge màu nâu nhạt và hơi nhỏ gầy có chữ “Orge Shaman” rất rõ ràng, Tiêu Phàm không nhịn được mà phun một ngụm máu tươi ra ngoài.

“Vậy được, tôi đã biết mục đích đến đây của cậu, bây giờ chúng ta hãy bắt đầu buổi kiểm tra trí tuệ đi!” Đôi mắt của Orge Shaman tràn ngập ánh sáng của trí tuệ, theo lời nói bình tĩnh của ông, Tiêu Phàm lại cảm nhận được một luồng áp lực không tên xông thẳng vào mặt mình.
“Cậu chỉ cần trả lời đúng ba câu hỏi thì xem như qua cửa, bởi vì liên quan đến một chuyện rất quan trọng nên câu hỏi sẽ rất khó, đừng trách tôi không nương tay với cậu.” Lúc Orge Shaman nói chuyện thì cúi thấp đầu, không nhìn Tiêu Phàm, lúc ông ngẩng đầu lên lại thì trong mắt đã ngập tràn sát khí…
“Câu hỏi, phương pháp nhanh nhất để đá biến thành nước là gì!”
“Bỏ đi hai dấu chấm*.”
(*đá là 冰, nước là 水, bỏ đi hai dấu chấm trong từ đá thì sẽ biến thành nước)
“Ba đứa bé ăn ba cái bánh cần ba phút, chín mươi chín đứa bé ăn chín mươi chín cái bánh cần bao nhiêu phút!”
“Ba phút.”
Tại sao hắn có thể trả lời câu hỏi của mình nhanh như vậy, tại sao, lẽ nào trí tuệ của hắn lại cao như thế sao!
Xem ra mình chỉ có thể lấy ra đòn sát thủ, Orge Shaman cười với vẻ dâm ô: “Mỗi ngày khi đi ngủ thì ông Lâm và bà Lâm cần làm gì?”
“Nhắm mắt lại.” Vẫn là một câu trả lời dứt khoát như vậy.
Lúc này thì sắc mặt của Orge Shaman đã tái nhợt như gặp ma vậy, ông nhìn Tiêu Phàm: “Sao cậu có thể trả lời ba câu hỏi này nhanh như vậy chứ, tôi là Shaman - người có trí tuệ nhất trong bộ tộc - đã phải dùng thời gian rất lâu mới trả lời được, rốt cuộc thì cậu đã làm thế nào!”
Tiêu Phàm bất đắc dĩ nhìn Orge Shaman ngã xuống đất với vẻ ngang ngược trước mắt mình, trong lòng hắn cảm thấy vô cùng đồng tình với bộ tộc có trí tuệ này…
Vùng đất này cũng không màu mỡ, không có cây cối xanh um như bên Tinh Linh, không có thảo nguyên mênh mông bát ngát như chỗ của Thú Nhân, càng không có thành thị phồn vinh như khu vực của Nhân Loại.
Ở đây bộ tộc có số lượng nhiều nhất và lớn nhất chính là Ác Ma, chẳng có liên quan gì đến Orge cả.
Không biết tổ tiên của Orge đã đi qua bao nhiêu vùng đất vàng giống hệt nhau, sau đó mới tìm được một vùng thung lũng xem như không tệ thế này, để cho bộ tộc Orge định cư ở nơi đây.
Thời gian thấm thoát trôi nhanh như bóng câu qua khe cửa, Ruba được sinh ra.
Ruba, ông là một thiên tài, đây là điều mà bộ tộc Orge công nhận.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất