Ác Ma Doanh Địa

Chương 127: Truyền Thuyết Hình Xăm (1)

Chương 127: Truyền Thuyết Hình Xăm (1)

Tiêu Phàm được Orge Shaman dẫn tới trước một Orge hai đầu nhỏ tuổi, cả hai giới thiệu qua lại một hồi.
Hóa ra là muốn mình dạy anh bạn nhỏ Zaba này đọc bảng cửu chương nhân. Thế còn không đơn giản à, trong đầu Tiêu Phàm đắc ý thầm nghĩ.
“Một nhân năm bằng năm… Hai nhân năm mười lăm.” Giọng nói của Zaba rất non nót, thật thà, gật gà đọc xong một câu rồi lại gật gà đọc câu khác, làm cho người khác cảm thấy rất mới lạ.
“Sai, lại lần nữa.” Tiêu Phàm nhắc nhở.
“Một nhân năm bằng năm, hai năm mười, ba năm mười năm, bốn năm hai mươi, năm năm?”
“Năm năm hai mươi lăm, đọc lại, đọc đến khi nào thuộc lòng mới thôi, biết chưa?” Tiêu Phàm thân thiết an ủi.
“Một nhân năm bằng năm, hai năm mười, ba năm mười năm, bốn năm hai mươi, năm năm?”
“Năm năm hai mươi lăm, cậu phải nhớ lấy chứ, đọc thêm mấy lần nữa đi.” Tiêu Phàm rất kiên nhẫn nhắc nhở Trát Ba.
“Năm năm hai mươi lăm, năm năm hai mươi lăm, năm năm hai mươi lăm…”
“Được rồi, đọc lại từ đầu đi.” Tiêu Phàm dịu dàng bảo Zaba, nghĩ thầm anh bạn Orge nhỏ này cũng thật ngoan.
“Một nhân năm bằng năm, hai ngày năm mười, ba năm mười năm, bốn năm hai mươi, năm năm?”
“Hở? Sao cậu lại quên rồi, năm năm hai mươi lăm!” Tiêu Phàm bắt đầu có cảm giác không lành.

Hơn mười phút sau…
“Một nhân năm bằng năm, hai năm mười, ba năm mười năm, bốn năm hai mươi, năm năm? .”
Má! Sao Orge có thể ngu đến thế nhỉ! Thằng nhóc mà mình đang dạy lại là đứa trẻ thiên tài hiếm có trong bộ lạc Orge mới ghê chứ, trời ạ! Nếu trình độ bình thường thì còn hỏng bét đến mức nào nữa đây!
Tiêu Phàm cuối cùng cũng không nhịn được các trình độ ngu xuẩn của bộ tộc Orge nữa, nhưng vì nhiệm vụ truyền thuyết nên không thể cứ thế mà phát tiết được, thế là chỉ có thể dùng sức đập đầu vào tường.
Trát Ba khó hiểu khi thấy hành động này của Tiêu Phàm, tại sao đang yên đang lành lại đập đầu, thế là cậu bé có lòng hỏi: “Ơ ngài, ngài sao thế?”
“Cậu cứ mặc kệ tôi, tiếp tục đọc đi!” Tiêu Phàm đã chết tâm rồi, không biết phải ở đây đọc phép nhân đến bao giờ nữa, chẳng lẽ nhiệm vụ này là kiểm tra tính nhẫn nại à?
Trời ạ, ai tới cứu tôi với!
“Một nhân năm bằng năm, hai năm mười, ba năm mười năm, bốn năm hai mươi, năm năm? .”
Tiêu Phàm nghe thấy Zaba lại dừng ngay ở đó, nội tâm hắn lập tức bùng nổ: “Trời đất mẹ! Năm nhân năm thôi mà khó lắm hả!”
Zaba nghe vậy, rất tán thành bảo: “Đúng vậy, năm năm thật sự khó khăn lắm luôn!”
Thế là, hai thầy trò nhìn “Năm năm hai mươi lăm” với góc độ khác nhau nhưng cảm xúc lại y hệt.
“Cậu đọc năm năm hai mươi lăm một trăm lần cho tôi, ráng nhớ kỹ đi.” Tiêu Phàm gào lên.
Zaba thấy Tiêu Phàm tức giận thì trong lòng rất bối rối lên, rụt rè bắt đầu đọc như lời Tiêu Phàm bảo: “Năm năm hai mươi lăm, năm năm hai mươi lăm, năm năm hai mươi lăm…”
Đợi cho đến khi đọc xong một trăm lần, cảm xúc của Tiêu Phàm cũng hơi bình tĩnh lại: “Được rồi, bây giờ cậu nhớ kỹ cho tôi, đọc lại lần nữa đi.”
Zaba hơi sợ, liếc thoáng qua Tiêu Phàm một chút, lạibsợ mình lại quên nữa, thế là mở miệng đọc: “Một nhân năm…”
Kết quả Zaba mới đọc lên hai chữ “Một năm” thì tắt đài, vẻ mặt cầu xin, bối rối nhìn về phía Tiêu Phàm, sau đó dòng nước mắt yên lặng chảy xuống: “Hu hu, năm nhân năm thật sự rất khó mà, bây giờ ngay cả một nhân năm mà con cũng quên mất tiêu rồi, hu hu hu…”
Tiêu Phàm rốt cục rốt cuộc chịu không nổi IQ của anh bạn nhỏ này nữa, ngửa đầu kêu rên: “Hu hu, thần ơi, mau cứu con đi, con sẽ không kiêu ngạo nữa đâu mà, độ khó của cái nhiệm vụ này thật sự quá cao rồi.”
Cứ như vậy, tâm tình hai con người một lớn một nhỏ cứ như vậy mà trở nên đau buồn chỉ vì đọc bảng cửu chương nhân…
Có câu nói rất hay, trên đời không có việc gì khó, chỉ sợ lòng không bền.
Trải qua trăm cay nghìn đắng, tiêu trừ muôn vàn khó khăn, khi Tiêu Phàm sắp tâm lực suy kiệt, Zaba cuối cùng cũng có thể vượt qua cửa ải khó năm nhân năm, về sau con đường thông suốt, mạnh mẽ mà đạt tới bảng nhân sáu trong bảng cửu chương, tới lúc này thì tâm hồn bị thương tổn sắp phai tàn của Brahma cũng được giải thoát, phi thăng lên tiên giới…
Tiêu Phàm vội vàng lôi cái linh hồn kia trở lại thân thể, nói cái gi chứ, qua cửa quá khó khăn, vậy mà lại không có thưởng, Tiêu Phàm làm sao mà không quy thiên (1).
[Hệ thống nhắc nhở: Người chơi Mệnh Phàm thành công chỉ đạo tiểu Orge Zaba đột phá khả năng trí tuệ, tiếp theo xin mời đi theo Shaman của tộc Orge đi đến quảng trường hội nghị của tộc Orge để nhận khảo nghiệm của tộc trưởng Simba.]
Thế là Tiêu Phàm từ trong ánh mắt tràn ngập sùng bái của đứa trẻ nghịch ngợm Zaba, đi theo Shaman của tộc Orge cùng đến quảng trường hội nghị.
Sau khi Tiêu Phàm rời khỏi, bên trong tộc Orge lưu hành (1) lên trò chơi đập đầu vào tường thông não, nghe nói đây là phương pháp đả thông trí não do người con của một vị tộc trưởng vĩ đại cao siêu truyền dạy, đương nhiên đây là câu chuyện của sau này.

Cái nhiệm vụ truyền thuyết kia cũng thật kì quái, mà cũng không phải, không chỉ cái nhiệm vụ truyền thuyết này kì quái, từ khi Tiêu Phàm vào trận doanh Ác Ma nhiệm vụ nào cũng rất kì quái, Tiêu Phàm chính là cảm thấy như vậy.
Thực sự mà nói, nhiệm vụ ở những trò chơi khác sẽ có hai loại, một loại là chiến đấu, một loại là thăm dò, về cơ bản người chơi chỉ cần đi theo con đường bình thường là có thể hoàn thành nhiệm vụ.
Nhưng nhiệm vụ ở đây lại không giống nhau lắm,bắt đầu từ nhiệm vụ của Tibbie đến cái quần nhỏ của Lilith, giờ nói đến cái nhiệm vụ truyền thuyết trước mắt này, không phải người chơi chỉ cần nỗ lực cố gắng là được, mà còn cần một chút cái gì đó gọi là quái dị.
Nếu như nhất định phải dùng từ ngữ cụ thể để miêu tả cảm giác này, Tiêu Phàm cảm thấy người thiết kế này dường như có đam mê biến thái nào đó, sẽ cảm thấy vui vẻ khi đùa giỡn người khác.
Lúc làm nhiệm vụ Tibbie kia, nếu không phải Tiêu Phàm nhanh trí đi đường tắt thì không biết còn bao nhiêu phiền phức.
Quần nhỏ Lilith, cái này thì càng không cần phải nói, khủng bố đến cực điểm.
Bây giờ cái nhiệm vụ truyền thuyết này đơn giản chính là biến hóa từ trải nghiệm thiểu năng thường ngày.
Tiêu Phàm thật sự nghi ngờ, có phải giáo sư Mã Hà Sơn vì copy-paste đại pháp khiến cho độ ổn định trên server Ác Ma giảm xuống, tạo thành đám NPC trong Ác Ma toàn bọn điên điên khùng khùng, không được ngay thẳng, hoặc là bởi vì kẻ đầu têu - John.
John làm người phụ trách trận doanh Ác Ma trong “Tân Sinh”, bên trong trận doanh Ác Ma toàn bộ trên cơ bản đều do hắn đơn độc bày kế, hơn nữa hắn lại là chuyên gia tâm lý của nhân vật, nếu như hắn lợi dụng đặc điểm của những người chơi “không bình thường” trong trận doanh Ác Ma, thiết lập một chút điều cần tính cách của người bình thường mới có thể hoàn thành nhiệm vụ, việc này khiến cho độ khó của nhiệm vụ trong trận doanh Ác Ma tăng thêm rất nhiều so với nhiệm vụ trong những trận doanh khác.
Ví dụ như “Năm năm hai mươi lăm”, tính cách người chơi trong trận doanh Ác Ma đều vô cùng mạnh bạo, làm sao có nhiều kiên nhẫn, mà nhiệm vụ này càng không có kiên nhẫn cáng dễ thất bại, thất bại trong nhiệm vụ truyền thuyết thì cũng coi như kết thúc, không chỉ có thế, thể loại này còn lãng phí một lượng lớn tinh lực của người chơi, làm trì hoãn việc luyện cấp của người chơi.
Nếu như những nhiệm vụ khác bên trong trận doanh Ác Ma đều dở hơi như thế, vậy thì ngoại trừ nước Mỹ, người chơi trong server trận doanh Ác Ma của những quốc gia khác cũng sẽ bị bỏ lại phía sau, từ đó sẽ ảnh hưởng đến trình độ của server tổng thể…
Tiêu Phàm bị giật mình với chính suy nghĩ của mình, đây thật sự là một thuyết âm mưu nha, có phải dạo này mình quá mệt mỏi lại bị kích thích quá nhiều, nên nghĩ cũng nhiều hơn.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất