Chương 128: Truyền Thuyết Hình Xăm (2)
Tỉnh táo lại một chút, hiện tại còn phải đi làm nhiệm vụ, không muốn đoán mò, những chuyện này không đến lượt nhân vật nhỏ bé như hắn quan tâm đến, dù trời sập xuống vẫn có người cao hơn chống đỡ, chút nữa còn phải đối mặt với khảo nghiệm của nhiệm vụ truyền thuyết, nhất định phải điều chỉnh lại trạng thái thật tốt.
…
Tiêu Phàm rất nhanh đã được Shaman của tộc Orge đưa đến một bãi đất trống tương đối lớn trong sơn cốc. Ở bãi đất trống này có những con Orge cường tráng mạnh mẽ hơn những nơi khác trong sơn cốc.
Tiêu Phàm theo Orge Shaman bắt đầu đi thẳng về phía trước.
“Gào!” Một Orge chợt gào to một tiếng chạy ra ngoài, dọa Tiêu Phàm một phen, tiếp đến ở trước mặt Tiêu Phàm làm một việc khiến Tiêu Phàm cũng không biết đối mặt như thế nào.
Orge kia khoe cơ thể khỏe đẹp cân đối của mình đi về phía Tiêu Phàm, nhảy nhót với đủ loại tư thế.
Sau đó, càng ngày càng nhiều Orge gia nhập đội ngũ với hành động ngớ ngẩn này, khiến cho Tiêu Phàm không biết phải làm sao.
“Phạm tiên sinh đừng hiểu lầm, đây là phương thức hoan nghênh khách quý của những chiến sĩ cường đại của bộ tộc chúng tôi.” Orge Shaman bắt đầu giải thích nói.
Tiêu Phàm cảm thấy khó xử, hắn không biết triết học, không thích mấy anh giai, nếu đổi lại là thiếu nữ trẻ đẹp trang điểm lộng lẫy tới chiêu đãi có lẽ Tiêu Phàm càng vui vẻ tiếp nhận.
Có điều Tiêu Phàm ngẫm lại lại thôi, một đám con cái Orge trang điểm lộng lẫy với một đám A Hoa tỷ trang điểm lộng lẫy thì có khác gì nhau đâu, đơn giản đều là Địa ngục, nếu mà so sánh, nhìn qua vẫn là mấy anh giai Orge đáng yêu hơn chút.
“Phạm tiên sinh ngài nhìn kìa.” Orge Shaman nhiệt tình chỉ vào một chiến sĩ Orge nói.
Nhìn cái rắm, đối với bọn đần độn nhưng có bắp thịt khỏe đẹp cân đối này Tiêu Phàm một chút hứng thú cũng không có, thể loại cũng chỉ có thể khiến bản thân buồn nôn.
Tuy trong lòng nghĩ như vậy nhưng Tiêu Phàm vẫn liếc mắt qua nhìn sang chỗ Orge chỉ.
“Thấy không, đây là điều đặc biệt của tộc Orge chúng tôi, bình thường trên người chiến sĩ Orge chỉ có thể xăm hoa văn đơn giản, chỉ có những chiến sĩ dũng mãnh nhất, cường đại nhất mới có thể xăm hình mãnh thú lên người.” Orge Shaman kiên nhẫn giới thiệu cho Tiêu Phàm phong tục của tộc mình, bên trong ánh mắt tràn ngập sự kiêu ngạo.
Tiêu Phàm nghe lời nói của Orge Shaman thì cẩn thận nhìn lại tứ phía, quả nhiên những chiến sĩ Orge đứng ở đây đều có một con mãnh thú trên thân người, có sói mắt thần hung ác, có chim ưng chém giết nhanh như gió, có báo săn lao vút mau lẹ…
Trong bối cảnh trời mang xanh mảng vàng có đủ loại mãnh thú với đa dạng màu sắc hình dạng đang an tĩnh đứng đó, nhưng cũng không che được uy thế của những hung thú kia. Bỗng một đầu cự long đập vào tầm mắt Tiêu Phàm, Tiêu Phàm biết người mình muốn tìm đã ngay trước mắt, tộc trưởng tộc Orge, Simba.
So với những Orge khác khí thế của Sim ba thoạt nhìn còn lớn hơn rất nhiều, toàn thân đều có cơ bắp tráng kiện, bọc một váy ngắn da thú, trong tay cầm một thanh Lang Nha bổng khổng lồ, hình tượng này khiến Tiêu Phàm nhớ tới con quốc vương Black Goblin đã chết kia.
Giống với Zaba, Simba cũng là Orge hai đầu màu xanh lam, dù sao Simba cũng là cha của Zaba, nếu như màu da của hai người khác nhau, Tiêu Phàm sẽ hiếu kì về tính di truyền trong tộc Orge hoặc sẽ sinh ra một chút hiếu kì về phương diện khác.
“Tộc trưởng đại nhân, đây là Tiên tri của Hiệp hội Bảo vệ Thiên nhiên Phạm tiên sinh, dựa theo chỉ thị của Lilith đại nhân mà tới tham gia thử thách của Hiriston đại nhân để nhận lấy di sản của ông ấy, trước mắt hắn đã thông qua khảo nghiệm trí tuệ của thiếu gia Zaba, cho nên bây giờ tôi đem hắn đến chỗ ngài để tiếp nhận khảo nghiệm dũng khí.” Orge Shaman tự thuật với tộc trưởng tộc Orge một cách khiêm tốn.
Khảo nghiệm trí tuệ?
Tiêu Phàm hoàn toàn không biết nhiệm vụ trước đó có chỗ nào dính đến trí tuệ, chẳng lẽ là mấy cái đầu óc đột nhiên thay đổi cũng với cái bảng cửu chương kia?
“Ta hiểu rồi, có điều trước khi Phạm tiên sinh làm khảo nghiệm, xin ngài đi theo ta gặp một người.” Nói xong, tộc trưởng Simba của tộc Orge cũng không đợi Tiêu Phàm đáp lại lời nào, trực tiếp quay người rời đi, Tiêu Phàm chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo ở đằng sau.
…
Tiêu Phàm đi theo tộc trưởng Simba vào bên trong khe núi, chính giữ khe núi có một tòa đài cao, trên đài cao có một vị lão phụ của Orge đang ngồi đó.
Trên mặt lão phụ tràn đầy vết nhăn lộ vẻ người đã trải qua nhiều năm tháng, bởi vì tuổi già, thân thể có vẻ hơi gầy còm.
Tộc trưởng Simba của tộc Orge tôn kính hành lễ với bà, lão phụ nhẹ gật đầu ra hiệu, tộc trưởng Simba đi đến bên lão phụ thì thầm, nói về ý đồ của Tiêu Phàm khi đến đây.
Lão phụ cố hết sức nâng mí mắt đang rủ xuống kia, nhìn về phía Tiêu Phàm đang ở dưới tọa, sau đó quay người qua chỗ khác, nhẹ nhàng cởi bỏ áo choàng trên người, làm lộ ra da thịt khô quắt…
Cái tình huống quái quỷ gì vậy! Chẳng lẽ lão phụ coi trọng vẻ đẹp trai của mình, liền không nói hai lời đã cởi quần áo! Không chịu làm trai bao đâu mà!
Khảo nghiệm này chính là khảo nghiệm dũng khí, dũng khí chính là một người can đảm, nhưng chẳng lẽ muốn “gan” với “sắc” khảo nghiệm cũng một chỗ, không thể nào!
Có điều khi nghĩ tới những kinh nghiệm thê thảm đau đớn lúc trước, Tiêu Phàm cảm thấy thật sự có khả năng này!
Nhưng đến khi hắn nhìn thấy hoa văn đằng sau lưng lão phụ, Tiêu Phàm biết lần này mình đã nghĩ sai rồi…
(1)Lưu hành: (Hiện tượng nào đó) nổi lên, nhiều người biết đến.
Lưng của bà lão gầy gò này cũng xấu xí như vùng đất vàng hạn hán của trận doanh Ác Ma vậy, trên đó còn có một hoa văn màu đen uốn lượn, giống như trên đất có những vết nứt do khô cạn vậy.
Những hoa văn sau lưng của bà lão này tạo thành một hình xăm, cái hình xăm này cũng không giống với những hoa văn của các chiến sĩ Orge là những mãnh thú hung ác, mà đó là một đóa hoa, một đóa hoa thật đơn giản, giống như ánh nắng sớm mai vậy, làm cho mảnh đất cằn cỗi phía sau lưng bà lão có thêm sức sống. Thế nhưng đối với Tiêu Phàm thì hình xăm này quá ngứa mắt, bởi vì đóa hoa này chính là phong cách vẽ của Lilith, đóa hoa này đẹp đẽ ngang ngửa với những tuyệt tác của mấy đứa trẻ em đang đi nhà trẻ vậy.
Khi nhìn thấy bông hoa đó thì sắc mặt của Tiêu Phàm rất kỳ lạ, hắn có một suy đoán chính hắn cũng không chắc chắn.
Bà lão kéo lên áo choàng của mình, che lại cái lưng xấu xí, đóa hoa kia cũng tựa như là thẹn thùng mà che đi mình, không cho Tiêu Phàm nhìn nữa.
Sau khi bà lão mặc áo thì xoay người lại, mở cái miệng đã không còn chiếc răng nào của mình mà nói: “Simba, dâng trà lên.”
Tộc trưởng tộc Orge đã đi pha trà, rồi mang lên, rót cho Tiêu Phàm lẫn bà lão một chén.
“Tên bà là Oppa, cậu cũng có thể gọi bà là Oppa bà bà.”
Tiếng nói của bà lão rất nghiêm túc, thế nhưng Tiêu Phàm lại cảm thấy là lạ.
Tộc trưởng lấy tên của vua sư tử Simba thì cũng thôi đi, không nghĩ tới bây giờ lại gặp một bà lão, bảo với mình bà tên là Oppa, Tiêu Phàm thật sự bó tay với cách đặt tên của tộc Orge luôn rồi.
Oppa bà bà cũng không biết Tiêu Phàm suy nghĩ gì, vẫn tiếp tục nói: “Những năm trước, từ nam tới bắc, các chủng tộc từ tinh linh, thú nhân, loài người lẫn ác ma đều không ngừng mà xảy ra các cuộc chiến tranh, dân chúng lầm than…”
…
Cứ như vậy, thời gian lặng lẽ trôi qua, khi chén trà đã trở nên lạnh buốt thì Tiêu Phàm không nghe tiếp được nữa, ngắt lời: “Oppa… Oppa bà bà, bà có thể nói thẳng tới chủ đề chính được không?”
Tộc trưởng Simba ở cạnh thấy Tiêu Phàm hỏi như vậy thì rất muốn khóc, thế nhưng Tiêu Phàm cũng không biết tại sao lại vậy.
“Hả? Bà vừa mới nói tới đâu rồi nhỉ? À, những năm trước, từ nam tới bắc, các chủng tộc từ tinh linh, thú nhân, loài người lẫn ác ma đều không ngừng mà xảy ra các cuộc chiến tranh, dân chúng lầm than…”
Bị Tiêu Phàm ngắt lời nên bà lão lại kể chuyện lại từ đầu.
Sắc mặt của tộc trưởng Simba rất buồn khổ nhưng vẫn vỗ vai Tiêu Phàm để an ủi: “Xin lỗi, lúc trước tôi quên không nhắc cậu đó là Oppa bà bà bị mắc chứng mất trí nhớ tuổi già, đang lúc nói chuyện mà bị ngắt lời thì sẽ có hậu quả rất đáng sợ.”