Chương 131: Cơ Hạo Hạo (1)
Tiêu Phàm thở ra một hơi dài, cố gắng bình tĩnh tâm trạng của mình, lần nữa lấy ra hai thanh trường kiếm của mình.
Cẩn thận nhìn Tiêu Phàm lấy vũ khí ra, Oaba cúi người xuống thấp, chân phải đạp về phía trước, giống như bò tót phóng về phía Tiêu Phàm, để lại một trận khói bụi cuồn cuộn đằng sau!
…
“Rầm! Rầm! Đùng…”
Tiếng động do Lang nha Bổng gây ra không ngừng truyền đến, Oaba đập lung tung trên mặt đất, tạo thành từng đường nứt giống như mạng nhện, bụi bặm chỗ này chưa tan hết, thì chỗ khác đã bắt đầu nổi lên, trên sân bụi đất phủ kín, không phân biệt được bóng người.
Tiêu Phàm đựng trong đám khói bụi không ngừng tránh né, thân thể có chút chật vật, hô hấp dồn dập.
Có lầm hay không vậy, sau khi uống rượu sức chiến đấu cuae Oaba tăng lên quá nhiều rồi, Tiêu Phàm gào thét trong lòng.
Lúc Tiêu Phàm đứng đối diện với Oaba, cảm giác giống như lần đầu tiên giao chiến với A Hoa Tỷ ở Tân Sinh Thôn, còn không thể sử dụng kỹ năng của mình trong quá trình giao chiến nữa, chuyện này thực sự là quá tệ.
Tiêu Phàm có chút phiền lòng, bụi bặm ngày càng nhiều làm cho tầm nhìn ngày càng mơ hồ, Tiêu Phàm bắt đầu không nhận ra vị trí của kẻ địch.
Ngay vào lúc này, Tiêu Phàm hơi sơ ý nên đã hít vào không ít bụi bặm, bị sặc nên ho khan một hồi.
Kèm theo tiếng ho khan, một luồng ánh sáng màu hồng xuất hiện ở đằng sau Tiêu Phàm…
Nghe được âm thanh xé gió, Tiêu Phàm cảm thấy được bản thân lâm vào tình trạng nguy hiểm, thầm nghĩ hỏng bét, cũng không kịp né tránh!
Gậy này mà giáng xuống, thân thể gầy yếu của Tiêu Phàm chắc sẽ không thể chịu đựng được, lẽ nào phải chịu như vậy sao, lật thuyền trong mương* à, không ngờ mình nagy cả một kẻ ngu ngốc cũng không đánh lại được.
*lật thuyền trong mương: thành ngữ của TQ, thuyền đi trong mương chắc chắn không thể bị lật mà lại bị lật, ám chỉ chuyện không thể mà lại có thể xáy ra, ám chỉ xui xẻo, xúi quẩy.
“Rầm!”
…
(Gợi ý của hệ thống: Luận bàn kết thúc, chúc mừng player Tiêu Phàm thông qua thử thách dũng khí.)
“Hả?”
Nghe được âm thanh của hệ thống vang lên, Tiêu Phàm giống như đang mơ.
Thời điểm bụi bặm tan hết, một đám chiến sĩ của tộc Ogre tràn vào sân, nhảy múa hoan hô vì chiến thắng của Tiêu Phàm, Oaba vừa nãy vẫn còn mạnh mẽ, tràn đầy sinh khí đã ngã xuống đất ngất đi từ lâu, trên tay vẫn còn giữ chặt cây gậy lớn.
“Không hổ là người Lilith điện hạ dẫn đến, người thừa kế của Hiriston đại nhân, trong thời gian ngắn mà có thể hạ gục được dũng sĩ Oaba mạnh mẽ của tộc Ogre chúng tôi, thông qua thử thách dũng khí.” Tộc trưởng Simba của tộc Ogre thực lòng tán thưởng, khiến cho Tiêu Phàm có chút xấu hổ, bởi vì hắn hoàn toàn không biết tại sao Oaba lại ngã xuống như vậy.
“Phạm tiên sinh quả nhiên là người trí dũng song toàn, đây là rượu trắng chúng tôi tặng cho ngài.” Sau khi Ogre Shaman thấy Tiêu Phàm thông qua thử thách, tâm trạng cũng cực kì vui vẻ.
Tiêu Phàm nhận lấy bình rượu mà Ogre Shaman đưa cho, liếc mắt nhìn…
(Tên gọi: Rượu trắng Ogre.)
(Loại hình: Vật phẩm tiêu hao *10)
(Phẩm chất: Phổ thông.)
(Tác dụng: Sau khi uống sẽ sinh ra trạng thái hỗn loạn, xác suất công kích sai mục tiêu là 50%, đầu càng nhiều thì tỷ lệ hỗn loạn càng cao.)
(Chủng tộc tác dụng (Ogre): Sau khi Ogre uống xong, lực công kích tăng 20%, tốc độ công kích tăng 20%, tốc độ di chuyển tăng 20%, thời gian hiệu lực là 10 phút.)
(Ghi chú: Là đồ uống chuyên dụng của Ogre, nếu như ngươi không phải là Ogre, sau khi uống sẽ trở nên thông minh lanh lợi giống như Ogre, ha ha…)
Rượu này có độc nha!
Tiêu Phàm có chút đồng tình nhìn Oaba đang nằm hôn mê bất tỉnh trên mặt đất, rõ ràng trong chớp mắt kia, chính mình cũng không cảm giác được quầng sáng kia đã bắt đầu hành động.
Nhìn những kẻ ngu ngốc kia bởi vì khói bụi nên không thấy rõ tình hình chiến đấu mà lại hoan hô chúc mừng chiến tháng của mình, Tiêu Phàm cảm thấy cực kì mệt mỏi…
Lần này không phải kiểm tra sự dũng cảm mà vẫn là kiểm tra sự thông minh đó.
Oaba vốn dĩ đã không thông minh, uống rượu vào càng làm thần trí không rõ ràng hơn nữa, đánh nhau không đánh lại đánh chính mình.
Bởi vậy nên đôi lúc Tiêu Phàm thật sự rất đau đầu, tại sao Ogre vẫn không bị tuyệt chủng cơ chứ.
Cho nên khi đối phó với Ogre, chỉ cần trí thông minh cao hơn thì có thể thoải mái chiến đấu rồi.
Tuy rằng thông qua thử thách một cách hữu kinh vô hiểm, nhưng tạm thời Tiêu Phàm không muốn có liên quan gì với tộc Ogre, hắn sợ tiếp xúc lâu dài thì trí thông minh tuyệt đỉnh của mình sẽ bị đồng hóa theo lũ ngu si này. Hơn nữa trải qua đủ thứ linh tinh nãy giờ, thực sự khiến cho Tiêu Phàm rất khó chịu.
*Hữu kinh vô hiểm: có nhiều kinh sợ nhưng không nguy hiểm.
Không bằng logout đi ra ngoài hóng mát một lát, Tiêu Phàm mệt mỏi suy nghĩ trong đầu.
Nắng hôm nay rất đẹp!
Tiêu Phàm ngẩng đầu nhìn lên những đám mây đang bồng bềnh trôi trên bầu trời, tâm trạng liền dễ chịu thoải mái, trong lòng cũng cảm thấy vui vẻ nên bất giác nhoẻn miệng cười rất tươi.
Đực mặt ngồi chơi game ác ma trận doanh quái quỷ này cũng lâu nên muốn dành chút thời gian để ra ngoài hít thở không khí trong lành, tiện thể phơi nắng để khôi phục lại cuộc sống bình thường. Bằng không nếu hắn còn nán lại lâu trong nơi quái quỷ kia thì thật sự không biết tâm lý sẽ bị dị tật thế nào nữa.
“Tiểu Phàm! Ngươi lại ngây ra đó làm cái gì vậy? Dạo này thấy ngươi đẹp trai hơn nhiều nhưng chẳng hiểu tại sao cười lên lại trông buồn nôn đến thế!”
Nghe thấy có giọng nói vang lên, Tiêu Phàm hồi phục lại tinh thần mới phát hiện có người đang đi tới.”
“Bác Lý! Bác lại trêu ghẹo cháu. Cháu chỉ ở trong phòng mấy ngày thôi mà! Có thể đẹp trai lên được điểm nào chứ! Đổi lại, bác gái sớm như vậy đã đi khiêu vũ về rồi! Quả là tràn đầy sức sống, quyến rũ vô cùng!” Tiêu Phàm cười hì hì nói với bác Lý.
Bác Lý là chỗ thân quen với Tiêu Phàm và cũng là chủ thuê nhà của hắn, hơn nữa lại là “thầy” dạy kiêm bạn nhảy cùng Tiêu Phàm trên quảng trường lần trước.
“Nhóc con! Ngươi lại dẻo miệng rồi!” Bác Lý nghe thấy Tiêu Phàm khen, tâm trạng vui vẻ nói: “Sao dạo này cứ ngẩn ngơ trong nhà vậy? Nếu có rảnh thì lần sau lại đến đó nhảy cùng bác, được không?”
“Ay yo! Bác Lý đừng làm cháu sợ! Lần trước nhảy cùng bác đã bị mấy bác trai xung quanh nhìn với ánh mắt như muốn xé xác cháu ra! Nếu biết trước bác Lý ở đó “Thu hút ong bướm” như vậy thì cháu nào dám đi khiêu vũ cùng bác.”
Tiêu Phàm gần đây đều bận rộn trong “Tân sinh”, nào có thời gian đến quảng trường khiêu với chả vũ, chỉ đành lựa lời nói sang chủ đề khác. Dù sao cũng khó mà ngăn nổi nhiệt huyết của bác gái đối với việc khiêu vũ.
“Tên nhóc nhà ngươi bớt lảm nhảm đi!” Lần nào bác Lý gặp Tiêu Phàm cũng bị hắn trêu ghẹo nên liền ra vẻ tức giận, sau đó nghi hoặc nhìn kỹ gương mặt Tiêu Phàm nói: “Có điều Tiểu Phàm này! Có phải mấy ngày này ngươi ở trong nhà để dưỡng nhan không? Đẹp trai lên không ít đâu!”
“Dưỡng nhan? Bác Lý lại nói đùa rồi! Trông cháu to lớn thô kệch như này thì đẹp chỗ nào chứ? Cháu còn việc gấp phải làm nên đi trước đây! Bác gái! Lần sau gặp lại!” Tiêu Phàm cười chào tạm biệt bác Lý rồi nhanh chóng đi vào khu sinh hoạt bé nhỏ.
Hôm nay Tiêu Phàm mặc quần áo trông rất đơn giản và tùy ý khiến cho người khác cảm thấy rất thoải mái.
Nhưng Tiêu Phàm chẳng để ý khuôn mặt cùng tướng mạo của bản thân đã tuấn tú hơn dáng vẻ vài ngày trước. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, dường như tóc cũng dài ra một cách kỳ lạ. Về tổng thể mà nói thì cũng chẳng có thay đổi gì nhiều nhưng lại khiến cho người khác thấy sáng sủa hẳn lên. Trông Tiêu Phàm rất giống nhân vật “Mệnh Phàm” của hắn trong game thời trang.
Lần này Tiêu Phàm ra ngoài không đơn giản chỉ là đi giải tỏa phiền muộn trong trò chơi mà giờ hắn thật sự có việc phải làm.
Đầu tiên, không có gì quý hơn đồ ăn. Lương thực dự trữ trong nhà không còn nhiều nên Tiêu Phàm quyết định ra ngoài mua sắm một phen.
Sau đó, hắn muốn tới đại học Khoa Học Kỹ Thuật thành phố S.
Trong thành phố S có hai đại học khá danh tiếng. Đầu tiên chính là học viện Nghê Thuật của thành phố S, nơi mà Tiêu Phàm thời đại học hay tới cùng Trần Hi Dương và lũ bạn chó má, là chốn diệu kỳ sinh ra các vị soái ca cùng mỹ nữ.