Ác Ma Doanh Địa

Chương 132: Cơ Hạo Hạo (2)

Chương 132: Cơ Hạo Hạo (2)

Nơi còn lại chính là cung điện học đường của thành phố S, trường đại học Khoa Học Kỹ Thuật.
Vị trí đại học Khoa Học Kỹ Thuật cách nơi Tiêu Phàm ở cũng khá xa. Nếu như hắn muốn thư giãn đi ngắm gái xinh thì lựa chọn học viện Nghệ Thuật vẫn tốt hơn. Tại sao bây giờ lại tới đại học Khoa Học Kỹ Thuật của thành phố S để làm gì cơ chứ?
Điều này phải nói đến sự việc xảy ra lúc Tiêu Phàm đang chuẩn bị logout sau khi vượt qua thử thách gan dạ của Orge…
Tiêu Phàm vốn không muốn bị mang tiếng “Vứt bỏ” đồng đội tự cứu lấy thân, vậy mà chẳng bao lâu đã nhận được tin nhắn.
Xà Cơ: Đội trưởng ca ca! Giờ anh đang ở thành phố nào?
Sắc mặt Tiêu Phàm lập tức trở nên kì quái. Bình thường, người chơi trong game sẽ không tùy tiện tiết lộ tin tức trong đời sống hiện thực.
Cũng chỉ có Xà Cơ ngây thơ trong game mới không chút phòng bị nào hỏi nơi ở của người khác ngoài đời thực.
Mệnh Phàm: Thành phố S.
Xà Cơ: Thật sao! Tôi cũng ở thành phố S này! Sáng ngày mai anh qua đại học Khoa Học Kỹ Thuật thành phố S giúp tôi chuyển chút đồ được không?
Tiêu Phàm lần đầu tiên gặp Xà Cơ trong game đã cảm thấy cô nàng đeo cặp kính nhỏ này mang phong thái của dân khoa học. Hóa ra đúng là sinh viên tài cao của trường đại học Khoa Học Kỹ Thuật thành phố S.
Lúc này sắc mặt Tiêu Phàm có chút quái dị. Tìm một người quen trong game để giúp mình đi khuân đồ? Xem ra cũng chỉ có cái đầu của Xà Cơ mới nghĩ ra cách này, cũng không biết cô nàng làm thế nào mà vào được đại học Khoa Học Kỹ Thuật thành phố S. Lẽ nào thật sự giống như những gì trên TV, người học nhiều đều không biết gì về thế giới xung quanh?
Được rồi! Mặc dù đại học Khoa Học Kỹ Thuật thành phố S cách nơi Tiêu Phàm ở khá xa nhưng vẫn nên đi giúp cô gái nhỏ kia một chút, coi như chơi game lâu cũng nên ra ngoài giải sầu thư giãn.
Tiêu Phàm thầm nghĩ trong lòng: “Nữ sinh thì có đồ gì phải chuyển chứ? Có lẽ là mấy thứ khá lớn mua qua mạng. Sức lực mình không đủ, liệu có chuyển nổi lên ký túc xá không?”
Mệnh Phàm: Được thôi! Phương thức liên lạc?
Xà Cơ: Số điện thoại XXXXXXXXX.
Cô nhóc này thật là một chút phòng bị cũng không có! Xem ra sau này gặp mặt phải chỉ giáo một chút! Bằng không thế giới game thực sự quá nguy hiểm với cô nàng, lỡ như gặp phải mấy tên lòng dạ xấu xa thì biết làm sao đây?
Mệnh Phàm: Ừm! Cứ như vậy đi! 10 giờ sáng ngày mai tôi đến cổng đại học Khoa Học Kỹ Thuật thành phố S rồi sẽ liên lạc với cô sau. Đề phòng có gì bất trắc, tôi để lại số điện thoại liên lạc, cô ghi lại nhé! XXXXXXXXX
Xà Cơ: Cứ hẹn như vậy đi! Cảm ơn đội trưởng ca ca! Chúc ngủ ngon!
Mệnh Phàm: Ngủ ngon.
Vì vậy, Tiêu Phàm đi tàu điện trên cao tới cổng đại học Khoa Học Kỹ Thuật thành phố S.
Tàu điện trên cao là cái gì?
Năm 2990, để tiết kiệt năng lượng bảo vệ môi trường, phải sử dụng nguồn năng lượng từ điện, vì vậy chỉ dựa vào phương tiện tàu điện trên cao mà thôi.
Tiêu Phàm đi trên con đường nhỏ phía ngoài trường học, nhìn từng đôi nam nữ trẻ tuổi, trong lòng không ngừng xúc động, lại có chút hoài niệm về quá khứ.
Nói thật thì Tiêu Phàm chưa bao giờ tới đại học Khoa Học Kỹ Thuật ở thành phố S. Nếu như nói vào đại học để ngắm gái đẹp thì học viện Nghệ Thuật mới là lựa chọn tốt nhất.
Hơn nữa, đại học Khoa Học Kỹ Thuật được xưng là “Cung điện học đường” bốn chữ này quả là áp lực rất lớn đối với một tên nhác học như Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm thoáng nhìn đồng hồ trên điện thoại di động, mới 9 giờ 50 phút. Chắc sẽ không đến trễ đâu!
Ngay sau đó Tiêu Phàm liền bước nhanh về phía cổng đại học Khoa Học Kỹ Thuật thành phố S.
Lúc đi Tiêu Phàm nhìn thấy một lão ăn mày đang ngủ ven đường, trước người đặt một chiếc bát sắt cũ nát, nằm dưới trời nắng trông rất đáng thương.
Trong game Tiêu Phàm lừa được Ác Long một khoản tiền, trả xong cho phú bà Hổ Nữu một ít vẫn còn thừa lại kha khá nên kinh tế hiện giờ cũng dư dả, không bị túng thiếu như lúc trước. Hôm nay tâm trạng hắn cũng tốt, liền thuận tay ném một chút tiền lẻ vào cái bát rồi vội vàng bước nhanh đi.
Trong khoảnh khắc Tiêu Phàm ném số tiền lẻ ấy, có vài sợi sáng trắng rất khó nhìn thấy ngưng tụ trên tay chân hắn sau đó lặng lẽ biến mất. Tiêu Phàm cũng không nhận ra bước chân lúc này của hắn đã trở nên nhẹ nhàng hơn, mà lúc này lão ăn mày đang ngủ say kia cũng dần dần mở mắt…
Mấy cột đá cẩm thạch đứng sừng sững, phía trên uốn cong tạo thành vòm đá cùng với dòng chữ được sơn vàng trông rất mạnh mẽ, khí phách: “Đại học Khoa Học Kỹ Thuật”
Nhìn qua kết cấu của cánh cổng trường đại học Khoa Học Kỹ Thuật thành phố S trông có vẻ rất đơn giản nhưng chỉ cần đến gần sẽ cảm thấy cổng ngôi trường này rất khí thế. Khoảnh khắc bạn tiến gần ngắm cánh cổng bằng đá đồ sộ trên đỉnh đầu này sẽ cảm nhận được một cách sâu sắc sự bé nhỏ của bản thân. Nó không những cho người ta nếm trải một loại trải nghiệm thị giác mà còn cảm nhận được sự to lớn, hùng vĩ.
Nhìn thấy cánh cổng trường đại học Khoa Học Kỹ Thuật thành phố S. trong lòng Tiêu Phàm không khỏi cảm thấy chua xót.
Nhớ tới cánh cổng sắt bám đầy rỉ ở trường “Đại học chui” của mình lúc trước. Bảng hiệu phía trên viết sơ sài mấy chữ, điều quan trọng trên đó chẳng phải tên đại học mà là mấy chữ “Nhà máy thực phẩm cười ha hả”. Bởi vì khu phân hiệu trường “Đại học chui” mà Tiêu Phàm học là mảnh đất mướn từ “Nhà máy thực phẩm cười ha hả”. Tiêu Phàm phải học mất một năm ở khu phân hiệu “Nhà máy thực phẩm cười ha hả” đó mới được quay lại học ở trụ sở chính trường “Đại học chui”.
Haiz! Không nói nữa! Nói nhiều lại càng muốn khóc!
Tiêu Phàm đã đến gần cổng đại học Khoa Học Kỹ Thuật, hắn để ý có một nữ sinh mặc váy dài nhạt màu đứng cạnh cột đá cẩm thạch đang nhìn xung quanh tựa như chờ đợi cái gì đó.
Chẳng lẽ là Xà Cơ?
Tiêu Phàm bất giác đi về phía nữ sinh kia.
Đợi đến khi Tiêu Phàm đến gần, nữ sinh đó mới nhận ra, liền quay người lại.
Tiêu Phàm nhìn thấy gương mặt trong trẻo cùng cặp kính nhỏ quen thuộc đã xác định ngay được trong lòng câu trả lời: “Xin chào! Tôi tự giới thiệu một chút! Tôi là Tiêu Phàm. Tiêu trong tiêu điều vắng vẻ, Phàm trong bình phàm.”
Nữ sinh đó thấy Tiêu Phàm chào hỏi với mình, vẻ mặt hơi nóng lên, giọng nói tuy nhỏ nhẹ lại vô cùng êm tai: “Tôi là Cơ Hạo Hạo.”
“Cơ trong xinh đẹp, Hạo trong tươi sáng.” Vừa nói Cơ Hạo Hạo vừa cố lấy dũng khí, vẻ mặt tự hào, giới thiệu tên bản thân theo cách đặc biệt của riêng mình.
Tiêu Phàm nhìn cô gái thú vị này đang tự tin giới thiệu về bản thân liền nhoẻn miệng cười. Quả nhiên là cô gái nhỏ Xà Cơ mà mình quen biết.
Cơ Hạo Hạo da trắng như tuyết, lông mi tinh tế cong cong, rất khiến người khác yêu thích, một chiếc kính nhỏ tinh xảo nhẹ nhàng gác lên sống mũi nhỏ nhắn che đi đôi mắt xinh đẹp nhưng lại không giấu được linh khí trong mắt.
Thân thể nhìn qua có chút nhỏ bé và yếu ớt, kỳ thực vóc người rất cân đối đầy đặn, trên người khoác lên một cái váy dài màu xanh nhạt lại càng tôn lên vẻ tươi mát điềm tĩnh của Cơ Hạo Hạo
Tiêu Phàm nhìn cô bé đáng yêu trước mặt này, trong lòng có chút yêu thích, cũng không phải là loại tình yêu nam nữ gì đó mà càng nhiều hơn chính là một loại thương yêu. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu quen thuộc này, Tiêu Phàm không khỏi nhớ đến biểu hiện ngây ngô trong trò chơi của cô bé, không nhịn được mà bật cười.

Cơ Hạo Hạo năm nay đã học đại học năm thứ tư, với sự thông minh tài trí trên phương diện học tập, cô đã hoàn thành tất cả các môn trong chương trình, thời gian còn lại chính là dùng cho việc thực tập, lăn lộn để kiếm kinh nghiệm làm việc và kinh nghiệm xã hội, sau đó chờ đến lúc đem bằng tốt nghiệp nhận về tay là được.
Cho nên thời gian của cô bây giờ khá dư dả, tương đối tự do hơn, mà cô lại không muốn lập tức đi thực tập, đúng lúc “Tân Sinh” phát hành, cô liền muốn thử một chút, mua một máy trò chơi đặt tại kí túc xá.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất