Ác Ma Doanh Địa

Chương 133: Chuyện Gặp Gỡ Vườn Trường Vẫn Luôn Cũ Rích Như Vậy

Chương 133: Chuyện Gặp Gỡ Vườn Trường Vẫn Luôn Cũ Rích Như Vậy

Sau đó cô ở trong trò chơi gặp được rất nhiều trải nghiệm thú vị, trải nghiệm thú vị gì sao?
Nỗi lòng của con gái, không tiện nói cho ngươi biết đâu. Nói tóm lại là chỉ cần biết trải nghiệm những chuyện rất thú vị là được rồi.
Cơ Hạo Hạo còn gia nhập một đội ngũ gọi là Vũ Hội Ác Ma, có thêm một vài người bạn vui tính, Cơ Hạo Hạo nghĩ trò chơi này thậy thật dễ dàng và an nhàn.
Mới đây, sau khi nhà trường xây một tòa ký túc mới, quyết định “Tân trang kí túc cũ”, kết quả là kí túc của Cơ Hạo Hạo bị chọn trúng, bị sắp xếp rời đi chỗ khác.
Cơ Hạo Hạo nghĩ tới cuộc sống ngây ngốc ở trường học cũng không còn được mấy ngày, lại phải vội vàng chuyển đồ, thật sự là mệnh khổ.
Cơ Hạo Hạo quyết định bắt đầu sắp xếp hành lý của mình một chút, thầm nghĩ đồ đạc của cô cũng không nhiều, hẳn là có thể rất nhẹ nhàng dọn xong.
Nhưng chỉ trong chốc lát, cô liền phát hiện vấn đề, một con rắn bông, hai con rắn bông, ba con rắn bông…
Sao lại có thể nhiều như vậy?
Chính cô chỉ bất quá mỗi tuần lúc rảnh rỗi dạo phố nhìn thấy dễ thương sẽ mua mấy con, lúc đi qua tiệm búp bê thấy dễ thương sẽ bỏ tiền mua mấy con, thấy phần thưởng hoạt động ở trường là thú bông cũng sẽ đi tham gia vài lần, cầm về liền ném ở đây chưa từng đếm qua, không nghĩ đến tới bây giờ sắp xếp lại hình như —— hơi nhiều quá vậy.
Hơn nữa trong góc tường của kí túc vẫn còn một “mớ sắt” vừa mua về đang yên lặng nằm đó.
Một cô gái như cô làm sao có thể tự chuyển hết đây, thực sự là quá đau đầu.
Gọi một bạn nam đến giúp đỡ sao, bạn nam trong lớp?
Không muốn, chỉ nhìn ánh mắt họ nhìn cô, Cơ Hạo Hạo đã cảm thấy khó chịu.
Bỗng nhiên, một hình bóng hiện lên trong đầu Cơ Hạo Hạo…

Cứ như vậy, người trước mắt đang cùng cô gặp mặt ở cổng trường, một người đàn ông nhìn qua rất nhã nhặn được Cơ Hạo Hạo mời tới trêu chọc.
Ồ, không, viện binh.
Cơ Hạo Hạo nghĩ đội trưởng Mệnh Phàm trong trò chơi này đáng tin hơn so với những bạn nam chưa trưởng thành kia nhiều.
Mỗi lần cô và những chị em trong trò chơi gặp phải phiền toái đều dựa vào người đội trưởng này giải quyết, là một người vô cùng tốt, cư xử với mọi người nho nhã lễ độ.
Cơ Hạo Hạo nghĩ khuyết điểm duy nhất của người đội trưởng này chính là ngay cả trong trò chơi cũng có thể cảm nhận được trong ánh mắt anh luôn có một nỗi bi thương không giấu được, nói tóm lại là vừa nhìn Cơ Hạo Hạo đã cảm nhận được hơi thở u uất, bởi vì hơi thở u uất này, Cơ Hạo Hạo tin người đội trưởng ca ca này nhất định là một người có chuyện cũ, như vậy lại càng khiến cho người ta cảm thấy mê muội.
Đương nhiên, Tiêu Phàm cũng không biết sự oán niệm đối với trận doanh Ác ma của hắn đã đạt đến trình độ phóng thích ra ngoài.
Cho nên đó là lý do khi Cơ Hạo Hạo muốn có người giúp một tay, lại nghĩ đến anh trai đội trưởng vẫn luôn giúp đỡ cô trong trò chơi đầu tiên.
Nhưng không nghĩ đến chính là, lúc chân chính gặp mặt ngoài trò chơi, Cơ Hạo Hạo lại chẳng hiểu thế nào cảm thấy vô cùng khẩn trương.
Trên người anh là một bộ quần áo bình thường thoải mái,
có vẻ rất dễ gần, gương mặt này cô cũng rất quen thuộc, đều đẹp trai như nhân vật “Mệnh Phàm” trong trò chơi, nhưng mà rõ ràng vẻ ngoài của “Mệnh Phàm” cũng như cô và Hổ Nữu trải qua sự điều chỉnh của hệ thống, vì sao anh ấy có thể có tướng mạo không sai biệt lắm với nhân vật trong trò chơi như vậy chứ, thật sự là kỳ quái.
Nếu như khuôn mặt thật của anh bình thường và thanh tú một chút như trong trò chơi, lòng Cơ Hạo Hạo sẽ bình tĩnh hơn, nhưng mà gương mặt này có lực sát thương tương đối lớn với Cơ Hạo Hạo, Cơ Hạo Hạo nhìn gương mặt của Tiêu Phàm, trái tim liền không thể tự chủ mà nhảy lên kịch liệt.
Không biết tại sao, lúc giới thiệu, cái người tên Tiêu Phàm này lại vô cớ nở một nụ cười.
Anh cười rất dễ nhìn, nhưng trong ngực Cơ Hạo Hạo lại đột nhiên cảm giác được một trận xấu hổ, khuôn mặt nhỏ phụng phịu, miệng vểnh lên nói: “Cười cái gì mà cười!”
Tiêu Phàm nhìn bộ dáng tức giận đáng yêu của Cơ Hạo Hạo vội vàng xoa dịu nói: “Không, chỉ là anh thấy Cơ Hạo Hạo trong đời thực và Xà Cơ trong trò chơi đều đáng yêu như nhau, anh liền yên tâm rồi, lúc trước anh thật lo lắng Xà Cơ ngoài đời thực sẽ là một người đàn ông cao to vạm vỡ đấy.”
Trong lòng Cơ Hạo Hạo dĩ nhiên biết rõ là Tiêu Phàm đang nói giỡn, trong “Tân Sinh” không thể điều chỉnh quá nhiều giữa nhân vật và người chơi, Cơ Hạo Hạo mặc dù là Tiểu Bạch (1) trong trò chơi nhưng về điểm này cô vẫn hiểu.
Chẳng qua Cơ Hạo Hạo nghe Tiêu Phàm khen cô, sự căng thẳng trong lòng cũng vơi đi nhiều, thầm nghĩ, giá mà Tiêu Phàm đời thực bình dị gần gũi như trong trò chơi thì thật tốt.
Thật ra thì Cơ Hạo Hạo vừa gặp mặt Tiêu Phàm ngoài đời thật đã có thể buông lỏng cảnh giác, ngoại trừ nguyên nhân trong trò chơi từ trước đến nay đã tương đối hiểu rõ nhau, chủ yếu vẫn là vì ánh mắt của Tiêu Phàm rất trong suốt, Cơ Hạo Hạo không hề nhìn thấy một chút gì trong ánh mắt ấy khiến cô phản cảm.
Trải qua lời nói đùa này của Tiêu Phàm, lần đầu gặp mặt của hai người lại giống như buổi gặp lại bạn cũ đã lâu không gặp, vừa đi vào sân trường vừa vui vẻ trò chuyện, đương nhiên trọng tâm câu chuyện vẫn là những chuyện trong “Tân Sinh”.
Trò chuyện một lúc, Tiêu Phàm mới biết được, hóa ra Hổ Nữu, Xà Cơ, Bán Trường Miên và cả Miên Miên đều bị Lilith phân đến Tân thủ thôn, đương nhiên Miên Miên muốn Bán Trường Miên đi cùng, vì muốn đạt được kỹ năng truyền thừa của 12 ma tướng của trận doanh Ác ma.
Tiêu Phàm nghĩ thầm may mà lúc trước hắn tương đối may mắn, nếu không đã ra khỏi Tân thủ thôn rồi lại phải quay lại để làm nhiệm vụ, như vậy thật là phải đi lòng vòng mất công.
“Cho nên các em cần phải nhận được kỹ năng truyền thừa thì mới có thể trở về?”
“Đúng vậy, bây giờ em đang ở chỗ NPC Bảo Bình tại Tân thủ thôn làm nhiệm vụ truyền thừa này, đợi đến khi em nhận được kỹ năng truyền thừa, em sẽ không làm gánh nặng của đội ngũ nữa, đến lúc đó anh cũng không cần phải vất vả như vậy nữa.”
Tiêu Phàm nhìn bộ dạng vô cùng tự tin của Cơ Hạo Hạo, trong lòng rất hoài nghi với lời phát biểu của cô, vẻ mặt cười khổ nhưng vẫn dẻo miệng nói: “Anh rất chờ mong đến lúc đó.”
“Vẻ mặt anh sao lại như đưa đám vậy hả, có phải không có lòng tin đối với thực lực của em hay không? Anh đừng nhìn em như thế, mặc dù em trước đây chưa tiếp xúc nhiều với trò chơi nhưng trò chơi duy nhất mà em từng chơi là Rắn Săn Mồi, em là đại cao thủ đấy nhé. Hơn nữa, dù nói như thế nào, em chính là thiếu nữ thiên tài Cơ Hạo Hạo đó!” Cơ Hạo Hạo tự hào nói.
Tiêu Phàm nghĩ có thể là do khá xa lạ đối với chuyện trong trò chơi, Cơ Hạo Hạo ngoài đời so với trong trò chơi nói nhiều hơn nhiều, không khờ khạo như trước, thật đung là khiến cho người ta bớt lo lắng.
“Ô, được rồi, còn có…Chuyện đó anh đừng nói ra ngoài nhé.” Cơ Hạo Hạo bỗng nhiên đỏ mặt, nhẹ giọng nói với Tiêu Phàm.
“Chuyện đó? Chuyện gì?” Tiêu Phàm bị câu nói bất chợt không đầu không đuôi làm cho khó hiểu, vô cùng nghi ngờ hỏi.
“Chính là chuyện đó đó!” Cơ Hạo Hạo tức giận, hung tợn nhìn Tiêu Phàm uy hiếp, nói: “Chuyện đó anh biết, không được nói ra, nếu không anh nhất định phải chết!”
Tiêu Phàm nhìn vẻ mặt của Cơ Hạo Hạo, cuối cùng nhớ ra chuyện gì đó, biểu hiện lúc gặp của cô quá bình thường khiến Tiêu Phàm có chút quên đi việc lần đầu tiên gặp cô ở đâu.
Cũng đúng, nếu như trong cuộc sống, biểu hiện của cô và trong trò chơi giống nhau, tùy ý trút ra sự biến thái, loại tình cảnh này Tiêu Phàm thật không dám tưởng tượng, đơn giản chính là thiên hạ đại loạn.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất