Ác Ma Doanh Địa

Chương 134: Có Điểm Là Lạ (1)

Chương 134: Có Điểm Là Lạ (1)

Ngay cả đứa trẻ ngốc Xà Cơ cũng có thể che giấu sâu như vậy trong đời thực, vậy không phải càng chứng tỏ cuộc sống của những người chơi trong trận doanh Ác Ma càng “bình thường” rồi sao? Xem ra sau này hắn phải tăng thêm đề phòng mới được, nhìn người không thể chỉ nhìn bề ngoài, nhìn đứa nhỏ đáng yêu Cơ Hạo Hạo này, ai có thể nghĩ đến cô là một người như vậy chứ.
“Anh biết rồi, tuyệt đối giữ bí mật.” Tiêu Phàm bất đắc dĩ nói.
“Hì hì, em biết đội trưởng ca ca tốt nhất mà.” Cơ Hạo Hạo nghe xong liền nhoẻn miệng cười, Tiêu Phàm nhìn khuôn mặt tươi cười của Cơ Hạo Hạo thì hơi ngẩn ra.
Lúc nãy không nhìn cần thận, nói thật, Cơ Hạo Hạo quả thật là một tiểu mĩ nhân, Tiêu Phàm nghĩ tới đây, vành tai không kiềm được mà đỏ ửng.
Đúng lúc này, một âm thanh đáng ghét vang lên bên tai Tiêu Phàm, trong giọng nói mang theo một mùi giấm chua nồng nặc: “Anh là ai? Cách Cơ Hạo Hạo của chúng tôi xa một chút!”

Thời đại nào cũng vậy, trường đại học danh giá cỡ nào cũng sẽ có những kẻ dựa vào tiền tài và quyền lực của gia đình mà đi vào.
Bọn họ không phải tới để học tập mà là tới vì danh dự của gia đình và thanh xuân.
Thanh xuân rất tốt đẹp, đối với bọn họ thì thanh xuân là tán gái, Lưu Kinh Đào chính là một người như vậy
Khi Lưu Kinh Đào vừa tới ĐH Khoa học tự nhiên của thành phố S, thấy Cơ Hạo Hạo xinh đẹp đáng yêu thì đã coi cô thành người của mình rồi, bốn năm qua đi vẫn theo đuổi không bỏ.
Đáng tiếc là tới tận ngày hôm nay mà Lưu Kinh Đào vẫn không thể cưa đổ Cơ Hạo Hạo được.
Thế nhưng Lưu Kinh Đào cũng không từ bỏ, gã cảm thấy đây là Cơ Hạo Hạo đang thử thách sự kiên nhẫn và nghị lực của gã. Còn hỏi tại sao gã lại cảm thấy là như vậy ư?
Chuyện Cơ Hạo Hạo vẫn độc thân từ năm nhất tới nay, không có tiếp xúc với những người con trai khác là một minh chứng tốt nhất.
Cho nên gã tin tưởng mình chỉ cần chân thành, không rời không bỏ thì sẽ có một ngày Cơ Hạo Hạo sẽ trở thành bạn gái của mình.
Thế nhưng hôm nay, khi gã đang đi cùng vài người bạn ở sân trường thì trông thấy Cơ Hạo Hạo nói nói cười cười với một thanh niên xa lạ, suốt bốn năm theo đuổi Lưu Kinh Đào còn chưa từng thấy Cơ Hạo Hạo cười thoải mái và xinh đẹp như vậy.
Kết quả là máu ghen của Lưu Kinh Đào trỗi dậy, mang theo mấy người bạn của mình đi tới, muốn vì “cô gái của mình” mà chiến đấu.
“Mày là ai? Cút ngay, đừng lởn vởn quanh Hạo Hạo của chúng ta!”

Tiêu Phàm và Cơ Hạo Hạo đang nói chuyện vui vẻ thì bị tiếng nói đột ngột này cắt đứt.
Tiêu Phàm nhìn tình cảnh trước mắt cũng đã đoán đượcchuyện gì đang xảy ra.
Tình tiết cũ rích trong truyện ngôn tình lại đến rồi, trong sân trường gặp gỡ, cũng chẳng có gì mới lạ cả.
Nam chính đẹp trai đi cùng một em gái đáng yêu xinh đẹp trên con đường nhỏ trong vườn cây của trường đại học, luôn có mấy con ruồi không có mắt, chỉ số IQ cũng thấp đến đáng thương, sức mạnh thì kém lại còn bị em gái kia chán ghét, chạy tới cản đường, uy hiếp, muốn nam chính rời khỏi em gái đáng yêu này.
Sau đó nam chính bắt đầu sử dụng tài năng của mình, thi triển một bộ võ công tuyệt học, chỉ dùng vài cú đấm đá đã làm cho bọn ngu ngốc cản đường răng rơi đầy đất, tơi bời hoa lá, sau đó em gái kia giống như bị ăn thuốc mê vậy, ngu ngốc mà yêu nam chính, nam chính muốn bỏ cũng không được.
Sau một kịch bản này thì hình tượng của nam chính lại biu biu biu tăng lên rất nhiều.
Hiện tại, thời gian, địa điểm và nhân vật vừa đúng, nhân vật chính cũng đúng chỗ, em gái cũng có, diễn viên quần chúng đã tới đông đủ, hình như là có thể bắt đầu kịch bản rồi, đúng là thiên thời địa lợi nhân hòa có đủ, rồi tới lượt Tiêu Phàm đăng tràng biểu diễn, đúng là một phúc lợi mà.
Thế nhưng con mẹ nó, đây là hiện thực chứ không phải là kịch bản ngôn tình…
Một, hai, ba, bốn, năm người.
Không nhiều cũng không ít, vừa đủ một bàn tay, cả đám đang hung dữ trừng mắt nhìn Tiêu Phàm.
Ôi đệt, có cần cẩu huyết như vậy không? Tôi chỉ là công nhân bốc vác mà thôi, các ngươi có cần nhìn chằm chằm tôi giống như nhìn kẻ thù giết cha vậy không?
Đánh nhau à? Kẻ nào chưa từng đánh nhau thì cũng không thể tự xưng mình là đàn ông cho nên Tiêu Phàm cũng đánh nhau rồi.
Thế nhưng lần đánh nhau gần nhất của Tiêu Phàm cũng không biết là đang học tiểu học hay vẫn đi nhà trẻ nữa.
Sau đó lên đại học, rất nhiều va chạm và mâu thuẫn Tiêu Phàm cũng đụng tới, thế mà lúc đó đánh nhau Tiêu Phàm chưa từng sợ bao giờ.
Vì sao?
Bởi vì khi đó chuyện kia chưa xảy ra, Trần Hi Dương còn chưa bị “thần kinh không bình thường”, Tiêu Phàm và hắn ta vẫn là bạn bè thân thiết, Trần Hi Dương là một học sinh ưu tú của khoa thể dục thể thao của trường, cũng đang là vận động viên cấp I của quốc gia, cơ thể rất mạnh mẽ, cho nên…
“Cái gì? Mày muốn đánh nhau sao? Hi Dương!”
“Mày tới đập phá? Hi Dương, có người tìm này!”
“Mày muốn đánh ta sao? Hi Dương, cứu!”

Khi đó, những việc tốn thể lực như này, Tiêu Phàm luôn tìm bia đỡ đạn của hắn tới giải quyết.
Tuyệt chiêu “đóng cửa thả Hi Dương” lần nào cũng dùng tốt.
Vì sao Tiêu Phàm không tự mình động thủ?
Tiêu Phàm giải thích như này: người xưa có câu: Thuật nghiệp hữu chuyên công(*).
Cho nên khi bây giờ thấy một đám bao vây mình lại, Tiêu Phàm lại đã lâu không đánh nhau nên tay chân có hơi cứng, cũng rất hốt hoảng.
Lúc này, Tiêu Phàm hơi nhớ Hi Dương.
Nhiều người vây lại như vậy mà đánh nhau thì mình chắc chắn bị đánh rồi. Không được, mình phải giải thích sự hiểu lầm này, nếu không thì lát nữa chắc chắn là bị đánh, thật sự là oan uổng mà.
Tiêu Phàm đang cầu nguyện là những tên này có thể lịch sự chút, đừng ăn chơi quá, mọi chuyện đều có thể thương lượng, có thể dùng thủ đoạn giải quyết hòa bình thì không nên chém chém giết giết, rất không tốt.
Thế nhưng không đợi Tiêu Phàm nói chuyện thì có một bóng người quen thuộc ngăn ở trước mặt Tiêu Phàm…

Lưu Kinh Đào vừa mới hét vào mặt tên thanh niên ở cạnh Cơ Hạo Hạo, không nghĩ tới Cơ Hạo Hạo lại đi ra chắn trước mặt tên thanh niên đó, bảo vệ rất chắc chắn, giận dữ trừng mắt với gã, giống như sợ gã làm cái thằng đó bị thương.
Mẹ nó! Đang thể hiện tình cảm trước mặt ta sao?
Cơ Hạo Hạo ơi là Cơ Hạo Hạo, tên kia chỉ biết trốn sau lưng cô có gì tốt mà cô bảo vệ hắn như vậy chứ… Lúc đầu gã chỉ muốn uy hiếp tên ăn bám này một chút mà thôi, thế nhưng mà bây giờ không đánh hắn một trận thì gã thật sự không nhịn được.
“Đồ hèn! Chẳng lẽ mày chỉ biết trốn sau lưng con gái sao?” Lưu Kinh Đào vô cùng tức giận, cũng không thèm duy trì hình tượng trước mặt Cơ Hạo Hạo nữa mà chửi ầm lên, những sinh viên đi ngang qua nghe thấy tiếng gầm của gã đều không nhịn được quay đầu nhìn sang.
“Hạo Hạo, em làm gì vậy?” Tiêu Phàm cũng không biết nói cái gì mới tốt nữa, hắn cũng không hiểu sao Cơ Hạo Hạo lại hành động như vậy, chẳng lẽ cô muốn đưa hắn vào chỗ chết sao?
Lúc đầu thì tên này cũng không có tức giận như vậy, thế nhưng khi thấy Cơ Hạo Hạo làm vậy thì cơn ghen của gã lên tới đỉnh, đã mất lý trí mà gào thét, thế này thì làm hòa thế nào được nữa, sắp tới độ không chết không thôi luôn rồi.
Cơ Hạo Hạo lúc này mới tỉnh lại, hơi xin lỗi mà nói: “Xin lỗi, em tưởng vẫn đang trong trò chơi.”
Lưu Kinh Đào nhìn thấy hai người trước mắt không thèm liếc gã thì càng tức giận: “Đôi cẩu nam nữ, đừng quá đáng quá, tao còn đang ở đây đấy!”
Cơ Hạo Hạo nghe thấy Lưu Kinh Đào chửi rủa mình và Tiêu Phàm liền không vui: “Lưu Kinh Đào, tôi đã nói với anh nhiều lần rồi, chuyện của tôi không cần anh quan tâm! Còn nữa anh đừng quá đáng, không được chửi bạn của tôi!”
Bốn năm qua, Lưu Kinh Đào còn chưa thấy Cơ Hạo Hạo đối xử lạnh lùng với mình như vậy, mặc dù bình thường cũng không thích mình nhưng mà nói chuyện vẫn rất lịch sự, đâu giống như là đang nhìn kẻ thù như bây giờ chứ.
Đều do tên kia, chắc chắn là hắn đã dùng lời đường mật mà lừa gạt Cơ Hạo Hạo!
Lúc này Lưu Kinh Đào càng tức giận: “Thằng ăn bám, tại sao còn muốn trốn sau lưng con gái nữa? Ra đây đi, hôm nay chỉ có thể có một người có thể đứng tới cuối cùng mà thôi!”
Haiz, hormone thanh xuân nhiều quá đúng là làm người ta ngu xuẩn mà.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất