Chương 135: Có Điểm Là Lạ (2)
Tiêu Phàm tự nhiên bị cuốn vào lần đấu tranh này, mặc dù hắn thích hòa bình thế nhưng bị người khác nói là thứ hèn nhát, ăn bám thì cũng không thể nhẫn nhịn được, hơn nữa thằng này còn nói là “cẩu nam nữ” nữa, chửi cả đứa trong sáng đáng yêu như Cơ Hạo Hạo thì Tiêu Phàm càng không thể chấp nhận.
Tiêu Phàm sờ đầu Cơ Hạo Hạo, nói: “Em lùi lại đi, nơi này để anh xử lý.”
Cơ Hạo Hạo thấy vậy, lại cảm nhận được sự ấm áp từ bàn tay của Tiêu Phàm thì khuôn mặt đỏ lên, không nói gì nữa mà ngoan ngoãn lùi lại.
Cơ Hạo Hạo thầm nghĩ, kể cả trong game lẫn hiện thực thì đội trưởng ca ca đều rất đáng tin, thế là rất tin tưởng vào Tiêu Phàm.
Thế nhưng cô không biết rằng, dòng suy nghĩ của Tiêu Phàm bây giờ là như này: mẹ nó, số nhọ quá đi, tận năm người thì ta làm sao có thể đánh được? Xem ra lúc nữa cũng không cần khuân đồ giúp Hạo Hạo rồi, chắc nằm không đứng dậy nổi ấy chứ. Tiểu nha đầu, lát nữa nhớ kỹ phải gọi xe cứu thương nhanh nhanh đó.
Aiz, đàn ông khi sinh ra đã ngu như vậy rồi, biết rõ là con đường phía trước khó đi thế mà lại cứ không chịu quay đầu lại.
Thật sự là hồng nhan họa thủy mà!
Lúc này, khi thấy có người cãi nhau thì càng ngày càng nhiều học sinh tới xem.
“Mặc dù con người của tôi không thích đánh nhau, thế nhưng cậu không chỉ chửi tôi mà còn chửi cả Hạo Hạo, một cô gái xinh đẹp đáng yêu như vậy, tôi thật sự không thể không làm gì cả, cho nên giờ phút này tôi quyết định đứng ra, vì công lý mà chiến đấu.”
Mặc dù Tiêu Phàm biết lát nữa mình sẽ bị đánh rất thảm thế nhưng bây giờ trước mặt mọi người thì mình phải đứng ở phía chính nghĩa, ít nhất cũng sẽ được ủng hộ, chẳng may vì vậy mà được cao nhân cứu giúp thì quá là vui.
Tiêu Phàm không có chú ý, khi hắn nói xong lời này thì có một luồng sáng trắng quấn quanh hai tay và hai chân của hắn…
Lưu Kinh Đào lúc này không để ý tới Tiêu Phàm đang nói cái gì cả, gã chỉ chú tới, khi Tiêu Phàm chuẩn bị đi ra thì hắn ta lại ở trước mặt gã sờ đầu Cơ Hạo Hạo, lại thấy dáng vẻ ngoan ngoãn lùi lại của Cơ Hạo Hạo, thêm vẻ mặt hưởng thụ kia thì giống hệt như cô vợ nhỏ được chồng mình khen ngợi vậy.
Cho nên khi Lưu Kinh Đào nhìn thấy Tiêu Phàm đi tới, không để ý tới mấy anh em mình có lên hay không, gã ta đã dùng nắm đấm đấm thẳng tới mặt của Tiêu Phàm rồi!
Tiêu Phàm nhìn thấy tên ngu xuẩn tự xưng là Lưu Kinh Đào lao tới trước mặt mình thì hơi né tránh, thế nhưng vừa mới di chuyển thì hắn lại cảm thấy hơi là lạ.
Bước chân nhanh hơn bình thường!
Điều này cũng không phải là ảo giác, bước chân của hắn thật sự nhanh hơn trong dự đoán!
Tránh được tấn công thì Tiêu Phàm cũng đấm lại một quyền, Lưu Kinh Đào bị đau tới ngã xuống đất, kêu thảm mà không đứng dậy nổi.
Tiêu Phàm lại không thèm để ý tới Lưu Kinh Đào nữa, mà là híp mắt nhìn chằm chằm vào đôi tay của mình và những điểm sáng trắng đang tan biến nữa, nói thầm những tiếng chỉ mình có thể nghe thấy: “Có điều gì đó là lạ nha…”
Bước chân bỗng trở nên nhẹ nhàng, một luồng sức mạnh không biết phát ra tự nơi nào, cả những tia sáng mảnh nhỏ khó thấy kia nữa… Cảm giác này cực kỳ quen thuộc với Tiêu Phàm…
Phẩm Cách Thân Sĩ?
WTF! Đừng nói là chơi nhiều quá nên bị hỏng não luôn rồi chứ?
Ờ mà cũng phải, ở trận doanh Ác Ma này lâu như vậy mà đầu óc vẫn còn bình thường mới là lạ.
Không đúng! Sao mình lại có thể khẳng định đầu óc mình không bình thường một cách thản nhiên như thế!
Chỉ có một mình Tiêu Phàm biết trong chớp nhoáng ấy đã xảy ra những chuyện gì, vì vậy hắn lập tức trở nên bối rối khiếp sợ.
Còn trong mắt người khác, Tiêu Phàm chỉ mới lắc người một cái đã có thể dễ dàng tung ra một quyền đánh gục Lưu Kinh Đào đang gào thét xông tới kia.
Tất cả mọi chuyện chỉ xảy ra trong một cái chớp mắt, thậm chí có rất nhiều người còn chưa kịp hiểu ra vấn đề.
Đợi đến khi đám quần chúng vây xem lấy lại tinh thần thì đều bĩu môi cười cợt tên Lưu Kinh Đào chỉ giỏi ba hoa ra vẻ ấy. Hai mắt Cơ Hạo Hạo lại sáng lên, nhìn Tiêu Phàm đầy sùng bái. Còn đám đồng bọn của Lưu Kinh Đào lúc này mới kịp phản ứng lại, hoảng hốt đỡ Lưu Kinh Đào vừa ngã xuống đất.
Tiêu Phàm nhìn Lưu Kinh Đào bị mình đánh một cú ngã lăn quay ra đất, cảm thấy chuyện này không thể chỉ hình dung bằng hai chữ kỳ lạ, mà phải nói rằng rất kỳ lạ mới đúng!
Tại sao trong đời sống thực tế thường ngày mà mình cũng sử dụng “Phẩm Cách Thân Sĩ” được? Không lẽ “Tân Sinh” không phải là một trò chơi đơn giản mà thật ra là một âm mưu đen tối của những quốc gia đứng đầu, một “Công nghệ đen” sử dụng trong công cuộc tiến hóa của loài người?
Nếu thật là vậy thì mọi chuyện không ổn rồi!
Mà cái này đâu phải cho mục đích tiến hóa của loài người, đây là muốn thế giới loạn hết cả lên thì có!
Đột nhiên Tiêu Phàm nhớ lại một loạt những kẻ quái dị như Nhện Độc dùng bốn “chân” để đi đường, Tiểu Sửu Hoàng kỳ lạ quái đản và A Hoa Tỷ không ai địch nổi…
Hắn dám đảm bảo rằng với những kỹ năng mà bọn họ nhận được trong trò chơi, không gian sống của loài người sẽ hóa thành tro bụi chỉ trong vài ngày!
Tiếc là lúc này Tiêu Phàm chẳng có bao nhiêu thời gian để tiếp tục thông não với những chuyện ấy.
Lưu Kinh Đào được đám đồng bọn đỡ dậy, nhíu mày ôm bụng có vẻ rất đau. Gã không ngờ rằng mới hiệp đầu tiên mà đã bị đối phương quật ngã.
Nói thế nào thì gã cũng là thành viên của câu lạc bộ võ thuật trong trường, mặc dù động tác vụng về nhưng cũng xem như là có một ít bản lĩnh, trong khi tên kia chỉ cần nhìn cách đánh là đã biết hắn là gà con mới nở rồi, thế mà gã lại bị hắn hạ gục chỉ trong một chiêu.
Chắc chắn chỉ là may mắn thôi! Đúng vậy, chắc chắn là do may mắn! Lưu Kinh Đào hoàn toàn không tin Tiêu Phàm là một cao thủ đánh nhau, vậy lý do duy nhất có thể giải thích được chuyện vừa rồi cũng chỉ là may mắn mà thôi.
Nhưng lần tới này hắn chẳng thể may mắn được nữa đâu!
“Mọi người cùng xông lên nào!”
Tiêu Phàm nhìn nhóm Lưu Kinh Đào gồm có năm người từ từ ép sát mình, trong lòng chợt thấy hốt hoảng nên cũng chẳng còn thời gian suy nghĩ xem những biến hóa trên người mình là kỳ lạ hay bình thường nữa.
Tiêu Phàm dáo dác ngó xung quanh nhưng chỉ thấy càng lúc càng có nhiều người vây xem.
Những diễn viên quần chúng này đều có chung một đặc điểm là rất tuân thủ đạo đức nghề nghiệp của mình, tức là chỉ đứng xem thôi chứ tuyệt đối không giúp đỡ.
Liếc mắt sang nhìn Cơ Hạo Hạo thì thấy cô vẫn đang nhìn mình bằng ánh mắt tôn thờ, Tiêu Phàm đột nhiên thấy khổ sở. Sao nha đầu ngốc này tin tưởng mình thế nhỉ! Em ấy chắc chắn rằng một mình mình có thể đấu lại cả năm tên như thế à! Trong đời thực, những kẻ có thể đấu lại một lúc năm người đều là mấy người kiểu dạng lính tráng, hay là cận vệ của người đẹp hoặc tổng giám đốc, còn không thì cũng thuộc hàng ngũ mấy cao thủ bảo vệ bên cạnh hoa khôi. Trong khi hắn, trước khi đến với “Tân Sinh” thì cùng lắm cũng chỉ là một hiệp sĩ bàn phím trên internet thôi. Bây giờ lại phải một mình đối đầu với năm tên, thực sự là quá sức!
Nhưng bây giờ vấn đề lớn nhất là trước mặt nhiều người như vậy, hắn không thể chạy trốn được. Bàn về chuyện trốn thì Tiêu Phàm lại cực kỳ tự tin, thế mà trong lúc nước sôi lửa bỏng này lại chẳng sử dụng được sở trường đặc biệt ấy.
Tiêu Phàm ngẩng đầu, bi thương nhìn lên bầu trời. Ông trời ơi, ông đang ép tôi đấy hả? Bây giờ chỉ có thể cố gắng giãy giụa trong vô vọng thôi.
Hiện giờ thứ duy nhất mà Tiêu Phàm có thể trông cậy chính là “Phẩm Cách Thân Sĩ” đột nhiên xuất hiện đầy thần bí kia.
Mà nếu hắn nhớ không nhầm thì “Phẩm Cách Thân Sĩ” này có điều kiện sử dụng, chính là giá trị mị lực chết tiệt kia.
Hừ! Mọi người đừng trách tôi, vì sống sót tôi chỉ đành phải làm màu mà thôi!
Tiêu Phàm nhìn năm nam sinh hung ác lao về phía mình, đột nhiên hét lên: “Khoan đã!”