Chương 136: Đời Thực Vẫn Diễn Ra Y Như Kịch Bản
Mấy anh trai này nghe tiếng gào bất ngờ của Tiêu Phàm thì ngừng lại theo phản xạ, muốn xem thử rốt cuộc hắn định làm cái khỉ gì.
Thấy mấy anh học sinh kia đã dừng lại, tuy rằng Tiêu Phàm không tỏ vẻ gì nhưng thật ra trong lòng đã cảm động đến phát khóc. May là bọn họ còn nghe hiểu được tiếng người, nhờ vậy hắn mới có thời gian để tranh thủ trang bị cho mình.
Tiêu Phàm ra vẻ trang nghiêm, vẻ mặt tự nhiên phóng khoáng, ung dung nhìn quanh rồi cất tiếng nói: “Hôm nay là lần đầu tiên Tiêu mỗ đến Đại học Khoa học và Công nghệ thành phố S để chiêm ngưỡng không khí học thuật của nơi này, cuối cùng may mắn gặp được Cơ cô nương xinh đẹp hiền lành, được cô ấy nhiệt tình chào đón, dẫn tôi đi dạo một vòng sân trường. Nhưng không ngờ những phần tử nổi loạn hiếu chiến này lại đột nhiên xông ra, chỉ một câu nói cảm thấy không hợp nhau là đã muốn xông vào đánh đấm. Chẳng lẽ đây là cách chào đón khách của sinh viên Đại Học Khoa học và Công nghệ thành phố S, những người luôn tự tin rằng mình là người có tố chất cao hơn người bình thường sao? Nếu vậy thì Tiêu mỗ thật sự rất thất vọng với phương pháp giáo dục của Đại học Khoa học và Công nghệ thành phố S!”
Cơ Hạo Hạo không biết vì sao Tiêu Phàm lại đổi sang loại giọng điệu quái đản này để tán gẫu với mọi người, nhưng khi nghe được mấy chữ “Cơ cô nương xinh đẹp hiền lành”, cô lập tức bẽn lẽn cúi đầu xuống. Cũng không biết cô suy nghĩ chuyện gì mà những lời tiếp theo của Tiêu Phàm hoàn toàn chẳng lọt nổi vào tai.
Đám quần chúng vây xem nghe được mấy câu này của Tiêu Phàm cũng cảm thấy khó chịu cực kỳ. Mặc dù chuyện này chẳng liên quan gì đến mình nhưng bọn họ đa số là học sinh của Đại học Khoa học và Công nghệ thành phố S, nên khi nghe thấy mấy người Lưu Kinh Đào làm trường mình bị mất mặt như thế liền bắt đầu xì xào bàn tán.
“Không phải chứ! Bọn họ làm trường mình mất mặt quá rồi!”
“Sao mấy người đó lại làm như vậy chứ!”
“Làm chuyện gì cũng phải nghĩ đến hình tượng của trường một chút chứ!”
“Trông bọn họ thế kia thì chắc ở trường chẳng bao giờ chịu học hành gì cả, kiểu thiếu gia con nhà giàu đến trường chủ yếu ăn chơi vui đùa thôi.”
“Ừ, cậu không nói thì tôi cũng quên béng đi mất, bây giờ mới nhớ lại nè! Thằng nhóc kia là Lưu Kinh Đào phải không? Nghe đâu nhà gã phải đút lót tiền mới giúp gã vào trường này được đấy!”
“Trời trời, hèn chi nhìn gã thấp hèn quá thể, thì ra là rich kids ăn chơi không được dạy dỗ đàng hoàng!”
…
Đám bạn xấu của Lưu Kinh Đào thấy mọi người xung quanh bàn tán ngày càng rôm rả thì bắt đầu bất an: “Anh Đào, bây giờ mình phải làm sao đây?”
Trước đó Lưu Kinh Đào bị hai người Tiêu Phàm và Cơ Hạo Hạo “Liếc mắt đưa tình” chọc tức, tiếp theo còn ăn một cú đấm bất ngờ từ Tiêu Phàm, bây giờ lại nghe thấy mấy lời bàn tán càng lúc càng khó nghe kia nên đã chẳng còn sót lại chút lý trí nào: “Đám người nhát cáy chỉ biết trốn ở một bên xì xào bàn tán kia, nếu tụi bay còn dám nói nữa thì tao sẽ đánh hết luôn đấy!”
Mấy người vây xem nghe được lời nói hung ác này thì lập tức ngậm miệng câm như hến.
Tiêu Phàm đưa mắt nhìn đám người đã yên tĩnh lại, thầm cảm khái trong lòng. Đúng là đám mọt sách suốt ngày chỉ biết châu đầu học thuộc mấy quyển sách chết tiệt kia, gặp chuyện cũng chỉ bo bo giữ mình. Thật là bi ai quá mà!
Nhưng chuyện này cũng chẳng quan trọng mấy, bởi Tiêu Phàm đã đạt được mục đích rồi. Nhìn tia sáng màu trắng khó phát hiện trên tay mình, hắn nở nụ cười đầy tự tin.
Quả nhiên không sai, chỉ cần giả bộ văn minh lịch sự và nói mấy lời có lý là mình sẽ trở thành quý ông trong mắt người ngoài, đặc biệt là khi so sánh với đám người Lưu Kinh Đào thô lỗ kia thì mình càng thêm nổi bật, giá trị mị lực cũng theo đó tăng lên.
“Sao anh lại thô lỗ thế nhỉ? Mấy bạn học này hiểu lý lẽ như vậy, sao anh có thể xúc phạm họ như thế? Quá đáng quá rồi! Tôi vốn không muốn làm ai bị thuơng hết nhưng xem ra hôm nay tôi phải cho anh một bài học mới được. Chứ để đám đầu gấu các anh đi nhong nhong khắp trường như vậy thật quá nguy hiểm!” Tiêu Phàm tỏ ra khiêm tốn thanh lịch, giảng giải lời hay lẽ phải với Lưu Kinh Đào.
Đã quyết định làm màu rồi thì phải làm đến cùng, bây giờ Tiêu Phàm cũng trở thành một kẻ giang hồ thân bất do kỷ (*). Vì sự sinh tồn của bản thân, ông trời muốn bạn phải diễn sâu thì bạn không thể diễn qua loa được.
(*) Thân bất do kỷ: Làm việc gì không được theo ý mình, do hoàn cảnh đưa đẩy.
Lưu Kinh Đào nhìn Tiêu Phàm đứng trước mặt mình đổ thêm dầu vào lửa trông đê tiện vô cùng, cuối cùng gã không nhịn nổi nữa bèn gọi đám đồng bọn của mình: “Mọe nó, còn đứng đực ra đấy làm gì? Mọi người cùng xông hết lên đi chứ! Xiên hắn luôn đi!”
Lần này đám Lưu Kinh Đào và đồng bọn chẳng chần chờ gì nữa, bọn họ đã trải nghiệm đủ năng lực đổi trắng thay đen của Tiêu Phàm rồi, ai biết được họ mà đứng ngây ra thêm chút thì Tiêu Phàm lại phun lời vàng ngọc gì ra nữa. Vì vậy, họ muốn đánh nhanh thắng nhanh, giải quyết Tiêu Phàm nhanh gọn để hắn không thể mở miệng được.
Thật ra hiện giờ Tiêu Phàm cũng có ý nghĩ như thế, nhất định phải xử lý chuyện này thật nhanh mới được, chứ nếu để giá trị mị lực tiêu hao hết thì hắn chết chắc!
Vì vậy, Tiêu Phàm cũng vội vàng chạy ra nghênh chiến…
Hắn xuyên qua xuyên lại giữa năm người bọn họ, ngay cả “Điệu Waltz Phong Vũ” để tăng tốc độ di chuyển cũng được sử dụng luôn.
Mà không ngờ kết quả lại y hệt như những gì Tiêu Phàm suy đoán, trong đời thực cũng dùng được kỹ năng này!
Mặc dù trong bước nhảy còn mang theo chút hương vị độc đáo của bác gái kia nhưng những người vây xem xung quanh cũng chẳng nhìn ra được. Họ chỉ thấy Tiêu Phàm nhún nhảy nhịp nhàng giữa đám người Lưu Kinh Đào trông như đang biểu diễn, nhanh chóng né được các đòn tấn công của họ. Trước màn trình diễn này, không một ai không kinh ngạc tán thưởng vì thật sự quá đẹp mắt, còn một cô gái nào đó đứng ngoài sân thì càng thêm sùng bái Tiêu Phàm.
Xưa giờ Tiêu Phàm chưa từng tham dự vào trận đánh nào giữa đám học sinh sinh viên mà chỉ đứng ngoài quan sát thôi. Vì vậy hắn chỉ tiến lên lùi lại theo phản xạ, tung đủ mọi chiêu thức đánh loạn xạ chứ không hề có chút kỹ thuật nào.
Nhờ thân pháp nhanh nhẹn của mình, Tiêu Phàm lướt qua đám người Lưu Kinh Đào như một cơn gió nhẹ, đồng thời tặng cho mỗi một thanh niên nhiệt huyết tràn trề ấy một cú đấm thẳng vào bụng!
Đáng ra cú đấm này không làm bọn họ đau đớn mấy, nhưng vì trong trò chơi, kỹ năng “Phẩm Cách Thân Sĩ” còn giúp tăng thêm lực tấn công.
Vì vậy, chỉ một cú đấm “nhẹ” của Tiêu Phàm đã khiến đám người Lưu Kinh Đào đau thắt ruột gan, ngã lăn ra đất.
Nhưng hiện giờ chẳng ai thèm để ý đến bọn họ cả, những người xung quanh chỉ tập trung hết lực chú ý của mình vào Tiêu Phàm, vẻ mặt ai nấy đều kinh ngạc vô cùng.
Bởi vì Tiêu Phàm vừa mới một mình giải quyết hết sạch năm kẻ du côn ngay trước mặt bọn họ, thật quá kinh khủng!
Lúc này, Tiêu Phàm lại mỉm cười với khán giả vây xung quanh, chắp tay chào hỏi bọn họ: “Tại hạ từng tập luyện một vài đường võ để phòng thân, hôm nay vốn không định gây sự ở đây nhưng vì đám người này lại cứ quấn chặt lấy, nên đành phải trổ tài một chút. Thất lễ quá rồi!”
Khán giả xung quanh sực hiểu ra, ái chà, hóa ra người anh em này biết võ! Mà con người nhìn cũng khiêm tốn lịch sự thế kia, quả nhiên đáng kính trọng hơn đám Lưu Kinh Đào té lăn quay ra đất!
Trong phút chốc, tiếng vỗ tay vang vọng khắp cả sân trường.
Nhưng lúc này Tiêu Phàm lại chẳng muốn để ý tới mấy vị khán giả ấy nữa, hắn lia mắt tìm kiếm bóng dáng của Cơ Hạo Hạo, ngay khi thấy cô thì lập tức cúi chào mấy người xung quanh: “Tiêu mỗ có việc xin được phép rời đi trước, xin cảm ơn mọi người đã cổ vũ.”
Dứt lời, hắn nhanh chóng đi đến chỗ Cơ Hạo Hạo rồi kéo lấy tay cô, vội vàng rời khỏi nơi đông đúc ấy…