Ác Ma Doanh Địa

Chương 137: Chuyển Nhà

Chương 137: Chuyển Nhà

Từ đầu đến cuối, lời nói và cử chỉ của Tiêu Phàm hệt như mấy nghệ nhân đường phố thời xưa, hơn nữa màn “trình diễn” của hắn lại đặc sắc vô cùng, khiến cho tất cả mọi người đều quên mất tính chất của trận đánh vừa rồi là một cuộc ẩu đả học đường, chỉ xem như đây là một buổi biểu diễn mà thôi. Thậm chí sau khi mọi chuyện kết thúc, họ còn chẳng nhớ đến năm người Lưu Kinh Đào còn đang nằm trên đất rên rỉ đầy đau đớn, cũng không một ai đến hỏi han hay cấp cứu gì. Chỉ tội cho năm tên nhóc con kia nằm lăn lộn mãi trên đất, sống hay chết đành phó mặc cho ông trời.
Mà trong lúc ấy, Tiêu Phàm lại nghĩ là…
Đệt, làm mình sợ chết đi được. May mà mình hành động nhanh, đánh gục đám du côn đó ngay trước khi giá trị mị lực tiêu hao hết, không thì mình thảm chắc luôn!
Tiêu Phàm vẫn còn nhớ rõ lúc mới đầu khi đánh một chọi một với A Hoa Tỷ trong game, vì giá trị mị lực không đủ dùng nên hắn đã phải gánh hậu quả thế nào. Vì vậy ngay khi mọi chuyện kết thúc, phản ứng đầu tiên của hắn chính là kéo Cơ Hạo Hạo chạy thục mạng.
Nhưng Cơ Hạo Hạo chạy ngay sau lưng Tiêu Phàm lại không biết được hắn đang hoang mang luống cuống thế nào. Trong mắt cô chỉ là hình ảnh oai phong hệt như trong trò chơi của đội trưởng ca ca, nhanh chóng xử lý sạch mấy người Lưu Kinh Đào, cuối cùng dùng đôi bàn tay to lớn khỏe mạnh ấy dắt mình chạy ra ngoài.
Đây là lần đầu tiên Cơ Hạo Hạo được một bạn nam nắm tay nên ngượng cực kỳ, cả gương mặt đỏ bừng hết cả, đầu óc lại hỗn loạn chẳng suy nghĩ được gì, chỉ mặc cho Tiêu Phàm dắt tay chạy vòng vòng trong sân không khác gì con ruồi bị vặt mất đầu…

Trong Đại học Khoa học và Công nghệ thành phố S, một nữ sinh đẹp rạng ngời mặc bộ áo trắng tinh dắt một bé gái đáng yêu đi trên con đường nhỏ băng qua khu rừng trong sân.
Bỗng nhiên, bé gái dừng chân lại rồi nghi hoặc quay đầu nhìn hai người một nam một nữ vừa chạy ngang qua mình.
“Em nhìn gì vậy?” Một giọng nói dịu dàng chợt vang lên ngay bên cạnh bé gái, hỏi lý do vì sao em không đi nữa.
Bé gái quay lại nhìn nữ sinh xinh đẹp trước mặt mình rồi lắc lắc đầu trông rất đáng yêu.
“Vậy chúng ta về thôi, Miên Miên.”

Đệt mợ, đúng là đòi mạng mà!
Lúc này Tiêu Phàm chạy đến dưới một gốc cây đại thụ, mệt mỏi không chống đỡ nổi chống tay vào một thân cây để đỡ thấy thân mình, nặng nhọc thở gấp.
Đến lúc này, xem như Tiêu Phàm có thể cảm nhận được rõ ràng uy lực của câu “Hồng nhan họa thủy”. Bảo sao mấy bộ tiểu thuyết trên YY “Quỷ Binh Vương Chi Lưu” gì đó lại phải sắp xếp nhiều nữ cảnh sát mặc đồng phục, nữ giám đốc lạnh lùng, hoa khôi học đường kiêu ngạo… đến vậy, ai ai cũng là loại người chuyên gây chuyện. Mấy cô gái đó thay phiên nhau tạo ra phiền phức cho Binh Vương ca ca, đảm bảo Binh Vương sẽ không phải rảnh rỗi, từ đấu tới cuối đạt được danh diệu “Vô Địch Đập Ruồi” đầy vinh quang.
Tiêu Phàm chỉ là giúp một em gái ngốc nghếch di chuyển đồ đặc thôi cũng bị năm con quái vật phân đó hormone thanh xuân không đều quấn lấy. Nếu như thật sự là nữ cảnh sát mặc đồng phục, nữ giám đốc lạnh lùng, hoa khôi trường học kiêu ngạo gì gì đó thì không phải càng nghiêm trọng hơn sao?
Ông trời ơi, hãy bỏ qua cho tôi đi, tôi cũng đâu phải là Binh Vương trở về từ chiến trường Iraq gì đó đâu, cùng lắm tôi chỉ là một người từng giết gà mà thôi, đừng sắp xếp cho tôi mấy loại nội dung cẩu huyết thế này nữa.
“Anh có khỏe không?” Nghe thấy âm thanh dịu dàng này, Tiêu Phàm liền biết là bạn học Cơ Hạo Hạo ngốc nghêch kia đang lên tiếng.
Tiêu Phàm muốn nói rằng: “Không khỏe một chút nào.”
Mặc dù trong lòng Tiêu Phàm lúc này vô cùng ai oán, nhưng lại xoay người vô cùng ôn hòa nói với Cơ Hạo Hạo: “Anh không sao, chạy một đoạn nên có hơi mệt.”
Bộ dáng làm màu của Tiêu Phàm vẫn cợt nhà như trước, vẫn tệ như trước, vẫn không biết xấu hổ như trước.
Nhưng trong mắt Cơ Hạo Hạo lúc này, Tiêu Phàm vẫn đẹp trai như vậy, phóng khoáng như vậy, lịch lãm như vậy.
Nhìn vào khuôn mặt đẹp trai lấm tấm mồ hôi kia của Tiêu Phàm, Cơ Hạo Hạo lại tới tới Tiêu Phàm vừa nãy vô cùng tiêu sái, không chút sợ hãi mà 1V5. Cuối cùng, cuối cùng… còn kéo tay mình chạy đi…
Cơ Hạo Hạo nghĩ đến đây, bàn tay nhỏ bé đang giấu sau lưng kia, ngón tay đã không tự giác mà bắt đầu siết chặt. Tầm mắt của cô chuyển sang một bên, không dám đối diện với Tiêu Phàm, khuôn mặt nhỏ nhắn nóng lên, có chút thất thần…
Tiêu Phàm không hề phát hiện sự khác thường của Cơ Hạo Hạo, hắn nhìn thấy sắc mặt Cơ Hạo Hạo ửng hồng lại nghĩ rằng cô gái nhỏ này mệt muốn chết vì một hồi chạy trốn vừa rồi kia rồi. Hắn nhìn quanh bốn phía, không thấy có ai đuổi theo đến đây, Tiêu Phàm yên tâm nói với Cơ Hạo Hạo: “Chúng ta nghỉ ngơi ở đây một lát trước, một lát nữa thì đi chuyển đồ nhé?”
Nghe thấy lời nhắc nhở của Tiêu Phàm, Cơ Hạo Hạo mới nhớ ra mục đích mình gọi Tiêu Phàm đến đây. Đợi đến khi nhìn Tiêu Phàm không còn quá mệt mỏi nữa, cô vội vàng đưa Tiêu Phàm về đến chỗ ở của mình.
Lúc này Tiêu Phàm mới biết được thứ mình cần phải di chuyển cũng không phải là đồ vật gì to lớn mà cô mua ở trên mạng, mà là đến giúp cô chuyển nhà.
Ầy, một thằng đàn ông như mình, Cơ Hạo Hạo, cô thật đúng là để ý đến tôi. Tiêu Phàm thở dài trong lòng.
Trường Khoa học Kỹ thuật Thành phố S là một trường có tiếng ở thành phố S, tại lực hùng hậu, đãi ngộ dành cho học sinh của mình không hề tệ. Cơ Hạo Hạo ở một mình trong một căn phòng ký túc xá được trang bị đầy đủ, không giống như lúc Tiêu Phàm học đại học ở “Đại học Dã Kê” phải chen chúc trong một căn phòng cùng mấy tên bạn Trần Hi Dương này.
Căn ký túc xá cũ mà Cơ Hạo Hạo ở không cao không thấp, bốn tầng vừa xinh, mà ký túc xá mới được xây cách ký túc xá cũ hơn 1000 mét, ký túc xá mới của Cơ Hạo Hạo cũng nằm trên tầng bốn. Tất xả đều có vẻ như rất bình thường, nhưng khoảng cách này cũng để khiến cho Tiêu Phàm mệt chết khiếp một phen.
May mắn mặc dù ký túc xá này không phải cao, nhưng lại có thang máy.
Không hổ là Đại học Khoa học Kỹ thuật Thành phố S, trường học danh giá phải khí chất như vậy đó, một tòa ký túc xá nữ sinh có độ cao bình thường cũng phải trang bị thang máy. Đây cũng không phải là thứ mà loại “Xưởng chế biến thực phẩm Cười Ha Hả“ như hắn có thể so sánh được.
Hiện tại đã là mười một giờ trưa rồi, không ngờ là lại bị đám người Lưu Kinh Đào này cho ăn hành ở trên đường mà một tiếng đã trôi qua luôn rồi. Lúc đi tới bên dưới ký túc xá của Cơ Hạo Hạo, Tiêu Phàm nhìn thấy một đám người khí thế ngút trời đang chuyển nhà. Xem ra hôm nay những người anh em số khổ cũng không phải chỉ có mình mình.
“Này, kia không phải là hoa khôi trường học Cơ Hạo Hạo của chúng ta kia sao? Vì sao lại gọi tên thư sinh vô dụng này đến chuyển đồ giúp cậu thế?”
Tiêu Phàm rất đau đầu , vì sao mà Cơ Hạo Hạo luôn đụng phải mấy kẻ chua loét thế này?
Một tiếng trước thì có một tên đàn ông có vị chua đi đến, hiện tại thì lại là một cô gái chua chát.
Tiêu Phàm nhìn về phía nữ sinh trang điểm xinh đẹp xa lạ trước mắt, quần áo diễm lệ, trang phục phù hợp, trang điểm cũng rất đẹp, nhìn qua đúng là vô cùng xinh đẹp. Có điều nếu như so sánh với Cơ Hạo Hạo thì vẫn còn thua kém vài phần.
Tiêu Phàm lập tức hiểu được đại khái tình huống lúc này, sự ghen tị cua phụ nữ chính là nguyên nhân lớn nhất của tội ác.
Cơ Hạo Hạo nhìn nữ sinh trước mặt đang lộ ra vẻ mặt chán ghét, thở hổn hển lên tiếng: “Ai cần cậu lo chứ! Thái Phân Phân!”
Thái Phân Phân cong mông, ưỡn thẳng ngực, tỏ vẻ điềm đạm nói: “Ôi trời, bạn học Cơ Hạo Hạo của tôi ơi, tôi đây là đang tốt bụng nhắc nhở, tôi chỉ sự cậu bị tên thư sinh trắng bóc nhìn được mà không dùng được này lừa thôi. Hắn làm sao mà có thể giúp cậu chuyển nhà được chứ? Cậu nhìn xem, tôi tìm bốn bạn nam Tiểu Lý, Tiểu Đường, Tiểu Trần, Tiểu Vương đến mới cùng nhau chuyển được nhà đó.”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất