Chương 138: Tiếp Tục Chuyển Nhà
Đệt, Tiêu Phàm nghĩ xem mình đã làm gì để chọc đến cô gái này? Còn chưa làm gì mà đã bị nã trúng, cái gì mà tên thư sinh trắng bóc nhìn được mà không dùng được? Anh đây rõ ràng là một bông hoa lê áp hải đường, phong lưu phóng khoảng, sét đánh chớp nháy, tiểu bạch long đẹp như ngọc được chứ? Cô đúng là loại con gái lẳng lơ không có mắt.
Lúc này Cơ Hạo Hạo mới phát hiện ra bốn người Tiểu Lý, Tiểu Đường, Tiểu Trần, Tiểu Vương đến giúp dọn nhà đang đứng sau lưng Thái Phân Phân, cô nhớ đến mấy thứ đồ của mình, hình như nếu chỉ có một nam sinh Tiêu Phàm thôi thì thật sự sẽ không chuyển nổi.
“Hạo Hạo, nếu cậu cần bọn mình đến giúp cậu thì bọn mình cũng có thể qua giúp?” Cậu bạn Tiểu Lý thường hay nhiều lời ở trong lớp nói với Cơ Hạo Hạo, Tiêu Đường, Tiểu Trầm, Tiểu Vương đều gật đầu. Nhảm nhí! Đây chính là cơ hội tiếp cận hoa khôi trường học đó, làm sao bọn họ có thể bỏ qua được?
Thái Phân Phân cũng không vui, bản thân cô phải làm nũng lâu như vậy mấy tên gia súc kia mới đồng ý qua đây lao động cho mình, vì sao lại vừa mới nhìn thấy tên tiểu yêu tinh Cơ Hạo Hạo này liền bắt đầu tạo phản?
Không được! Mình phải nhanh chóng đuổi người đi, nếu không để toàn bộ mấy người họ đều đi giúp Cơ Hạo Hạo chuyển nhà thì bản thân mình sẽ không thể chuyển xong, phải làm sao đây?
“Các cậu không phát hiện cậu bạn đẹp trai đứng sau Cơ Hạo Hạo sao? Cơ Hạo Hạo còn cần các cậu trợ giúp hay sao? Đừng làm phiền vợ chồng son nhà người ta.” Nói xong Thái Phân Phân nhanh chóng thúc giục bốn người Tiểu Lý, Tiểu Đường, Tiểu Trần, Tiểu Vương chuyển đồ cho bản thân mình.
Có điều lúc này trong lòng Thái Phân Phân đang nghĩ thầm, chưa bao giờ nhìn thấy Cơ Hạo hạo đi tìm đàn ông, không ngờ là lại tìm được một người cũng rất đẹp trai. Vì sao mình lại không được như vậy nhỉ?
Bốn người Tiểu Lý, Tiểu Đường, Tiểu Trần, Tiểu Vương nghe được lời thúc giục của Thái Phân Phân, chỉ có thể bất đắc dĩ tiếp tục đi giúp Thái Phân Phân chuyển nhà, trước khi đi còn hung tợn mà trừng mắt liếc Tiêu Phàm một cái.
Đệt, mấy người các cậu đúng là đồ ngu ngốc! Rõ ràng là cô gái kia đã phá hủy chuyện tốt của các cậu, vậy mà các cậu lại trừng tôi. Tiêu Phàm nhìn phản ứng của bốn người này, trong lòng cảm thấy vô cùng vô tội.
Đợi đến khi mấy người Thái Phân Phân đi rồi, Cơ Hạo Hạo mới nói với Tiêu Phàn: “Nữ sinh vừa rồi tên là Thái Phân Phân. Không biết vì sao mà mỗi lần cô ấy nhìn thấy em lại dùng giọng nói khó nghe ấy để nói chuyện, khiến em cảm thấy ghét cực kỳ. Có điều cô ấy nói cũng đúng, là do em không chu toàn. Vốn dĩ em nghỉ chỉ cần một nam sinh khỏe mạnh là có thể chuyển được nhà, nhưng sau khi nhìn thấy đám Thái Phân Phân bọn họ, nghĩ lại thì chuyển nhà thật sự rất phiền phức. Đội trưởng ca ca, anh thật sự có thể chuyển hết đồ đạc của em sao?”
Tiêu Phàm liếc nhìn Cơ Hạo Hạo đầy vẻ đáng thương đứng trước mặt, có chút đau lòng. Thật sự không biết cô gái ngốc này làm sao có thể thi đỗ báo danh được vào cung điện học thuật của Đại học Khoa học kỹ thuật Thành phố S?
Cô gái Thái Phân Phân kia rõ ràng là ghen tị với ngoại hình của cô nên mới cố ý bắt nạt cô như vậy đó. Hơn nữa, cô không phải là thiếu chu toàn bình thường thôi đâu. Cô nhìn xem, người ta chuyển nhà thì đều là một cái xe tải mấy người giúp việc mới có thể làm xong được. Như vậy thì một nam sinh làm sao có thể chuyển cho hết được? Nói không chừng hôm nay bản thân mình cũng bị cô ấy hành cho mệt chết.
Cho dù là đau khổ như vậy, nhưng Tiều Phàm vẫn dịu dàng cười nói với Cơ Hạo Hạo: “Không sao đâu, anh lên trên nhìn xem có những gì cần chuyển trước, sau đó bàn bạc tiếp. Với cả ở đây không phải là trong trò chơi, đừng gọi anh là đội trưởng ca ca nữa, gọi tên Tiêu Phàm là được rồi.”
Trong lòng Tiêu Phàm Thần nghĩ, nếu đi lên nhìn thấy có quá nhiều đồ đạc, bản thân hắn thật sự không thể chuyển được, chỉ có thể gọi điện thoại hỏi xem mấy thằng bạn đại học trước đây có thể đến giúp đỡ một chút hay không thôi. Hơn nữa Tiêu Phàm đã chuẩn bị sẵn sàng để bị bọn họ hung hăng tế sống rồi.
Tiêu Phàm không để ý sau khi Cơ Hạo Hạo nghe được lời nói của mình, ở sau lưng mình nở nụ cười vô cùng vui vẻ…
…
“Anh Phàm chúng ta…” Năm người Lưu Kinh Đào sợ hãi rụt rè đứng trước mặt anh Phàm, ấp úng nói không nên lời.
Tất nhiên “anh Phàm” này không phải là “anh Phàm”, đám nguời này đang gọi Trinh Phàm. Hắn là một người không hề tầm thường, hắn ta là một người có năng lực trong câu lạc bộ võ thuật của Đại học Khoa học kỹ thuật Thành phố S, thứ hắn ta có cũng không phải loại võ mèo ba chân như đám Lưu Kinh Đào mà là võ thuật súng thật đạn thận. Hơn nữa ngoại hình lại .hao hao giống với Trịnh Y Kiện, nên được mọi người gọi là “Trịnh Y Kiện khoa đại”. Nhưng những thành viên trong cậu lạc bộ võ thuật bình thường đều gọi hắn ta là “anh Phàm”.
“Nếu các cậu có chuyện thì mau nói, có rắm thì mau thả, đừng làm trễ thời gian của tôi.” Trịnh Phàm nhìn năm người Lưu Kinh Đào đứng trước mặt mình nói.
Lưu Kinh Đào nghiến răng một hồi, nói ra chuyện hôm nay ra ngoài đụng phải Tiêu Phàm rồi đánh nhau cho hắn ta.
“Các cậu thật đúng là mất mặt, năm người vậy mà không đánh lại nổi một người, lại còn bị đánh ngã ra đất.” Trịnh Phàm nhìn năm người Lưu Kinh Đào, khinh bị nói.
Lưu Kinh Đào dù tức giận nhưng cũng không dám thể hiện, đau khổ cầu xin: “Anh Phàm, xin anh hãy đòi lại công bằng cho bọn em.”
“Tôi cũng không rảnh để báo thù có mấy người nhu nhược như các cậu.” Lưu Kinh Đào nghe thấy những lời nói này vừa định tiếp tục cầu xin, không ngờ lời nói của Trịnh Phàm lại thay đổi, rất có hứng thú mà nói: “Có điều thành viên của câu lạc bộ võ thuật chúng ta ũng không phải là người mà đám chó mèo tùy tiện đi ngang qua cũng có thể bắt nạt được, lại còn là ở ngay trên đất Đại học Khoa học kỹ thuật thành phố S này. Sau khi luyện tập xong tôi phải đi xem xem tên đàn ông ngoài trường này, xem xem rốt cuộc bản lĩnh của hắn lớn đến thế nào?”
Nói xong, Trịnh Phàm đánh một quyền về tấm ván gỗ dùng để luyện tập trong câu lạc bộ võ thuật, tấm ván gỗ trong nháy mắt “bốp” một tiếng, vụn gõ bay tán loạn, vỡ thành từng mảnh nhỏ…
Tiêu Phàm quả thật chỉ muốn lên ký túc xá của Cơ Hạo Hạo nhìn một chút đồ mà Cơ Hạo Hạo muốn dọn đi có nhiều hay không thôi nhưng khi Cơ Hạo Hạo mở cửa ký túc ra thì, một màn trước mắt khiến Tiêu Phàm nhìn thấy mà ngây ngẩn cả người.
(Đầy phòng đều là đồ vật riêng tư của nữ sinh mà nam sinh muốn nhìn? Ôi chao, bạn thật là biết nói đùa, thật sự coi tác giả là một tay viết truyện sắc đấy hử?)
Trong cảm nhận của Tiêu Phàm, một nữ sinh ngây thơ đáng yêu như Cơ Hạo Hạo, phong cách trang trí nơi ở nên là màu hồng nhạt, ngọt nào tươi mát, sẽ sạch sẽ như nước suối thanh khiết, gột rửa tâm hồn người ta.
Nhưng khi cửa lớn ký túc xá của Cơ Hạo Hạo được mở ra, đập vào tầm mắt của Tiêu Phàm chính là một thứ gì đó màu sắc rực rỡ bị quăng ném lung tung, trên bàn, trên ghế, cả trên sàn nhà cũng có.
Mặc dù Tiêu Phàm chưa từng quên điểm đáng yêu đặc biệt của Cơ Hạo Hạo nhưng khi chân chân chính chính trong cuộc sống thực tế đối diện trực tiếp với sở thích đặc biệt của Cơ Hạo Hạo, một đống đồ chơi có số lượng vô cùng khoa trương này vẫn khiến trong lòng Tiêu Phàm có chút cổ quái.
Thậm chí hắn còn sinh ra ảo giác, cho rằng đây không phải là ký túc xá nữ mà là phó bản hàng ngày Thung lũng Rắn Cát.
Tiêu Phàm ngơ ngác nhìn chăm chú vào một đống rắn bông, hơi ngây người mà hỏi: “Cơ Hạo Hạo, tại sao em lại muốn mua nhiều đồ chơi này như vậy thế?”
Cơ Hạo Hạo nghe thấy câu hỏi của Tiêu Phàm, trong một lúc còn không hiểu thứ đồ chơi mà Tiêu Phàm nói là chỉ cái gì, đợi lúc cô nhìn theo ánh mắt của Tiêu Phàm, lúc này mới hiểu ra.
“Anh không cảm thấy chúng nó từng con đều mỏng mỏng, dài dài, đôi mắt tròn xoe, rất rất đáng yêu sao?” Nói xong, Cơ Hạo Hạo bắt đầu tự say mê.