Ác Ma Doanh Địa

Chương 139: Chuyển Xong Hết Rồi

Chương 139: Chuyển Xong Hết Rồi

Tiêu Phàm không hiểu sao từng con đều mỏng mỏng, dài dài, đôi mắt tròn xoe lại liên quan đến đáng yêu nhưng nhìn Cơ Hạo Hạo bên cạnh đang vừa nghiêm túc nói vừa huơ tay múa chân minh họa, Tiêu Phàm nghĩ cô bé thật sự rất rất đáng yêu.
Tiêu Phàm cũng lười đi lý giải những con rắn nhỏ này đáng yêu chỗ nào, hành lý của Cơ Hạo Hạo bị những con thú bông này bao phủ hơn phân nửa, hoàn toàn không nhìn ra hình dạng ban đầu, Tiêu Phàm không dám nói chắc có thể dọn hết hoàn toàn hay không, vì vậy nói: “Chúng ta trước tiên nên dọn hết những con thú nhồi bông này qua đã nhé.”
“Dạ.” Nghe được Tiêu Phàm chỉ huy, rõ ràng Cơ Hạo Hạo lúc này mới tỉnh lại từ trong ảo tưởng “Rắn đáng yêu” của cô.

Tiêu Phàm không ngờ hắn còn đánh giá thấp sự nhiệt tình yêu thương của đứa nhỏ Cơ Hạo Hạo này đối với rắn nhồi bông, vốn tưởng rằng những con rắn nhỏ này chỉ nhìn qua hơi nhiều thôi, sau khi thu dọn một lúc là có thể dời đến nhà mới rồi, không nghĩ tới bao lớn bao nhỏ khiến Tiêu Phàm phải tới tới lui lui ba lần mới chuyển xong. Lần đầu tiên Tiêu Phàm mới cảm giác được hóa ra chuyển thú bông cũng mệt mỏi như vậy.
Cuối cùng sau khi chuyển xong những con rắn nhỏ này, nghỉ ngơi một lúc, Cơ Hạo Hạo dẫn Tiêu Phàm xuống quầy tạp hóa dưới lầu ký túc xá để bổ sung lượng nước.
Lúc Tiêu Phàm đi đến quầy mua hai ly trà sữa, chợt nhìn thấy trên tủ quầy có bày một món hàng khác, híp hai mắt một cái, suy nghĩ một lúc liền bỏ tiền ra mua, sau đó nhét vào túi của mình…
Dưới tán cây ở sân trường, Cơ Hạo Hạo xinh đẹp hút một ngụm trà sữa, lộ ra vẻ mặt hạnh phúc dẫn tới không ít ánh mắt của người qua đường.
Tiêu Phàm cũng uống một ngụm, bổ sung một chút thể lực, cũng không có tâm tư để ý đến tiểu mỹ nữ bên cạnh, trong lòng thầm nghĩ, lúc nãy hắn đã xem qua, hành lý của Cơ Hạo Hạo còn lại cũng không nhiều, cô ngoại trừ có tật xấu mua loạn thú nhồi bông ra cũng không mua thêm quá nhiều đồ gia dụng, trọng lượng tương đối nặng cũng là những thiết bị điện nhỏ, một mình hắn cũng có thể dời đi được, xem ra lần này không cần gọi “viện binh” rồi.
Tiêu Phàm nghĩ tới đây, trong lòng thả lỏng rất nhiều, nhìn một đôi tình nhân đi qua bên trong học viện, bỗng nhiên nghĩ đến điều gì, hỏi: “Cơ Hạo hạo, em có bạn trai chưa?”
Cơ Hạo Hạo đang uống trà sữa đột nhiên bị Tiêu Phàm hỏi như vậy, suýt thì phun ra, sau đó liếc mắt nhìn Tiêu Phàm, vẻ mặt đỏ bừng, không nói gì.
Tiêu Phàm thấy cô nửa ngày mà vẫn chưa trả lời mình, vẻ mặt lại xấu hổ đỏ bừng, trong lòng hiểu rõ. Mặc dù đứa nhỏ Cơ Hạo Hạo này lớn lên rất xinh đẹp nhưng tâm trí vẫn còn chưa trưởng thành, đoán chừng cô ấy còn chưa từng nghĩ tới loại chuyện yêu đương này.
Haizz…
Vốn dĩ còn muốn có cơ hội lại kéo thêm một người đàn ông đến giúp đỡ làm việc tay chân này, xem ra không có hy vọng gì rồi, việc còn lại vẫn phải dựa vào anh đây tự mình làm thôi.
Đúng là Tiêu Phàm nghĩ như thế nhưng Cơ Hạo Hạo nghe Tiêu Phàm hỏi lại không nghĩ như vậy, chỉ yên lặng nhìn Tiêu Phàm, trong lòng rối loạn…
Sau khi nghỉ ngơi một lúc, Tiêu Phàm lần nữa khôi phục thể lực, nói: “Tiếp tục làm việc nào!”

Một ngày này, lúc Tiêu Phàm cứ khiêng vật nặng đi tới đi lui giữa hai tòa nhà như vậy, Cơ Hạo Hạo giống như một cái đuôi nhỏ, không nói gì cả ôm những đồ vật nhẹ đi theo phía sau hắn, nhưng người khác đều có thể từ ánh mắt của cô mà thấy được cô rất vui vẻ.
Trên đường hai người sẽ thỉnh thoảng nghỉ ngơi một chút, ăn vài thứ, sau đó lại tiếp tục công cuộc chuyển đồ.
Mặt trời trên đầu, theo hai người qua qua về về, lặng lẽ từ đông chuyển về tây…

Tiêu Phàm nhìn vật cuối cùng còn lại trong ký túc xá của Cơ Hạo Hạo, trong lòng có chút tan vỡ, làm sao lại có thể quên cái thứ nổi bật như thế này chứ? Bây giờ sắc trời đã không còn sớm nữa, làm sao bây giờ đây?
“Ngày mai lại quay về dọn có được không?” Tiêu Phàm hỏi Cơ Hạo Hạo.
“Nhưng hôm nay là ngày cuối cùng trường học cho phép dọn đồ rồi, ngày mai đội lắp đặt sẽ đến tân trang lại ký túc xá.” Cơ Hạo Hạo đáng thương nhìn Tiêu Phàm.
Cái cục sắt máy chơi game này rất nặng đó, mặc dù để tiện cho việc vận chuyển, công ty trò chơi đã thiết kế nó có thể tách rời nhưng mà chỉ một mảnh của nó cũng đã rất nặng, chỉ một người đàn ông như hắn và một cô bé làm sao có thể chuyển đi được chứ, không có cách nào cả, chỉ có thể gọi “viện binh” thôi.
Tiêu Phàm đưa tay vào trong túi quần, định lấy điện thoại di động ra gọi nhưng không nghĩ tới lại mò ra một vật, lúc này mới nhớ ra là thứ mua lúc ở quầy tạp hóa.
Điều kỳ lạ nhất mà Tiêu Phàm gặp phải ngày hôm nay là kỹ năng trong trò chơi thế mà lại có thể sử dụng trong cuộc sống thực tế, mà kỹ năng đầu tiên mà Tiêu Phàm nhận được trong trò chơi là kỹ năng gì chứ?
Không sai, chính là “Tửu Tinh Cuồng Ẩm”.
Mà trong cuộc sống thực tế, rượu cũng không khó tìm như trong trò chơi, tùy tùy tiện tiện là có thể mua trong cửa hàng được.
Cho nên lúc nghỉ ngơi ở quầy tạp hóa trường học, Tiêu Phàm liền bỏ tiền mua hai chai.
Tiêu Phàm nhìn hai chai thủy tinh trong suốt sạch sẽ trong tay, một ngôi sao màu đỏ lóe sáng in trên giấy bóng…
Tiêu Phàm cắn răng một cái, liều mạng!
Trong nháy mắt Tiêu Phàm mở chai ra, một mùi rượu nồng nặc lan tỏa khắp trong phòng Cơ Hạo Hạo, Tiêu Phàm nhắm mắt lại đem chai thủy tinh đưa lên miệng, chất lỏng vô cùng cay cứ vậy chảy thẳng vào miệng Tiêu Phàm…
Cơ Hạo Hạo có chút nghi hoặc, không biết tại sao Tiêu Phàm lại đột nhiên móc từ trong túi một chai rượu xái Hồng Tinh ra uống.
Tiêu Phàm mở mắt lần nữa, khuôn mặt trắng noãn đã đỏ bừng, trong mắt hơi nổi lên tơ máu, phát ra một tiếng nấc rượu ở trước mặt Cơ Hạo Hạo, vô cùng bất lịch sự.
Tiêu Phàm nói xin lỗi với Cơ Hạo Hạo: “Xin lỗi, không phải anh cố ý đâu.”
“Không có gì, nhưng tại sao bây giờ anh lại muốn uống cái này?”
“Uống xong anh sẽ cảm giác có sức mạnh hơn một chút, có thể giúp em khiêng cái này.”
Tiêu Phàm đáp qua loa, cười cười với Cơ Hạo Hạo, cảm giác đầu có chút choáng, trong lòng khổ não, tửu lượng trong thực tế của hắn thật là kém, mà rượu xái Hồng Tinh 56 độ này cũng thật mạnh, hắn bây giờ có chút hoa mắt chóng mặt, chẳng qua lần này, hình như hắn thành công rồi.
Cửu Tinh Cuồng Ẩm sẽ vào lúc Tiêu Phàm uống rượu, gây ra trạng thái BUFF tương ứng, mà loại rượu mạnh như rượu xái Hồng Tinh này lúc này dường như sẽ gây ra trạng thái BUFF khiến Tiêu Phàm có sức mạnh lớn hơn nữa.
Tiêu Phàm cảm giác sức mạnh truyền tới trên tay hắn, mỉm cười tự tin…
Tiêu Phàm đã tháo máy chơi game thành từng phần cho tiện di chuyển theo sách đã hướng dẫn.
Lúc này, Tiêu Phàm dùng lực xách từng bộ phận của máy chơi game lên.
Lên!
Tiêu Phàm thật không nghĩ tới thế mà mình lại một tay nhấc được cái cục sắt nặng nề này. Nếu như bình thường không có thêm hai thanh niên nữa cùng vận chuyển, chỉ một người đến nhấc cũng không nhấc nổi.
Mặc dù bây giờ đầu Tiêu Phàm có hơi choáng, tuy nhiên có rượu xái Sao Đỏ “Tửu Đinh Cuồng Ẩm” tăng thêm buff, Tiêu Phàm cảm thấy một mình mình cũng có thể giúp Cơ Hạo Hạo chuyển cái đồ vật cồng kềnh này qua nhà mới.
Nhìn thấy Tiêu Phàm nhấc cái vật nặng trĩu ấy bằng một tay, Cơ Hạo Hạo “ngây ngô đơn thuần” cũng không cảm thấy kinh ngạc cho lắm, phảng phất như thể vốn dĩ Tiêu Phàm đã có sức lực lớn như vậy rồi.
Cứ như vậy, Tiêu Phàm nhân lúc trạng thái tăng buff được duy trì nhờ rượu xái Sao Đỏ “Tửu Đinh Cuồng Ẩm”, bắt đầu vận chuyển máy chơi game Tân Sinh.
Lúc xuống đến tầng một lại đụng phải một “người quen”.
Bận rộn đến tận bây giờ, Thái Phân Phân rốt cục cũng chuyển xong đồ vật của mình, chỉ còn lại một ít đồ vũ trong ký túc, một mình cô ta đi đi về về một chuyến là xong. Mà bốn người mà cô ta kéo tới Tiểu Lý, Tiểu Đường, Tiểu Trần, Tiều Vương đã đi về nghỉ ngơi trước vì không cần giúp cô ta nữa.
Đúng lúc này, Thái Phân Phân thấy rõ người trước mặt, do cô ta đã chuyển xong đồ nên cười khẽ nói: “Yo, đây không phải Cơ Hạo Hạo xinh đẹp của chúng ta sao? Thế nào, tiểu bạch kiểm kia đã giúp cô chuyển xong đống đồ đó chưa? Cô nhất định phải cẩn thận một chút nhé, đừng để do đồ vật quá nặng mà khiến cho thân thể của tên kiểu bạch kiểm kai bị thương, như vậy lại thành ra được một mà mất mười.”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất