Ác Ma Doanh Địa

Chương 140: Mày Thích Chiến Thì Tao Chiều!

Chương 140: Mày Thích Chiến Thì Tao Chiều!

Cơ Hạo Hạo cảm thấy sao cái cô Thái Phân Phân trước mặt này lại đáng ghét như vậy, lần não cũng phải giễu cợt mình mới chịu được. Vừa định mở miệng nói lại vài câu, giọng nói của Tiêu Phàm từ phía sau truyền đến.
“Nhường đường một chút, nhường đường một chút, tôi đang khuân đồ, đừng có cản đường!”
Thái Phân Phân nghe thấy tiếng liền quay ra nhìn, người đang đi đến chỗ Cơ Hạo Hạo không phải cái tên tiểu bạch kiểm mà Cơ Hạo Hạo mời đến sáng nay thì là ai.
Nhưng lúc Thái Phân Phân nhìn thấy đồ vật mà hai tay Tiêu Phàm đang xách hai bên liền không thể bình tĩnh nổi.
Thái Phân Phân là một nữ sinh rất thực tế, vì thế cô ta không giống như Cơ Hạo Hạo ngốc manh lại không hiểu sự đời, Tân Sinh hot như vậy, cô ta hiện cũng đang chơi Tân Sinh, vì thế cô ta không thể không nhận ra thứ trong tay Tiêu Phàm.
Cô ta nhớ rõ, xế chiều ngày hôm nay Tiểu Lý, Tiểu Đường, Tiểu Trần, Tiều Vương bốn người bọn họ phải thay nhau ra trận để di chuyển cái vật trong tay Tiêu Phàm, đoàn kết một lòng, phí hết sức chín trâu hai hổ mới chuyển được cái máy ra nhà mới, chuyển xong còn ngồi thở hồng hộc một hồi lâu.
Nhưng bây giờ, cô ta nhìn thấy cái gì!
Hai tay Tiêu Phàm mỗi tay dễ dàng xách một phần, hơi thở vững vàng đi về phía cô ta. Thái Phân Phân chấn kinh, tựa như trông thấy một thanh niên nhã nhặn một tay nâng lên thanh cử tạ mà các vận động viên phải tốn sức chín trâu hai hổ mới nâng lên được, bị dọa đến nỗi không thốt nên lời.
Lúc đi ngang qua người Thái Phân Phân, Tiêu Phàm cố ý lảo đảo sắp ngã, khối sắt trong tay rất trùng hợp văng về phía đầu của Thái Phân Phân.
Cái này dọa Thái Phân Phân phát khiếp, cô ta nhớ rõ lúc chiều, lúc bốn người Tiểu Lý, Tiểu Đường, Tiểu Trần, Tiều Vương hạ cái vật này xuống mặt đất liền phát ra một tiếng vang nặng nề. Nếu thật sự bị vật này quăng vào đầu, chắc chắn đầu mình sẽ bị bổ như quả dưa hấu trong nháy mắt.
Thái Phân Phân vô thức hét lên, sắc mặt tái nhợt, hai chân vô lực, lập tức ngã trên mặt đất.
Nào ngờ, Tiêu Phàm loáng cái liền ổn định thân thể của mình, giả vờ ngượng ngùng nói: “Thật xin lỗi vì dọa đến cô, vì đường chật quá, cô lại không tránh ra, vì thế mới không cẩn thận, suýt thì ngã.”
Nhưng Thái Phân Phân vừa bị kinh hãi, còn chưa hoàn hồn, nào có thể đáp lời Tiêu Phàm cơ chứ, chỉ ngơ ngác ngồi trên đất.
Tiêu Phàm cúi đầu xuống, kề sát gương mặt của Thái Phân Phân, thổi một ngụm khí vào gương mặt nhỏ nhắn của cô ta, hơi thở nồng đậm mùi rượu kích thích Thái Phân Phân sực tỉnh.
Tiêu Phàm dùng tiếng nói chỉ có mình cùng Thái Phân Phân có thể nghe thấy, nói với cô ta: “Người đẹp, nhờ cô em giúp một chuyện, sau này đừng có bắt nạt Cơ Hạo Hạo. Với cả, quần lót của cô em rất gợi cảm, nhưng anh đây cảm thấy cô em nên thử loại nào thanh lịch hơn một chút, như vậy tương đối thích hợp với khí chất của cô em. Cuối cùng, anh đây không phải là tiểu bạch kiểm, anh đây là tiểu mãnh nam mạnh mẽ.”
Thái Phân Phân nghe Tiêu Phàm nói mới nhớ ra hôm nay mình mặc váy ngắn, lúc này đang ngồi bệt trên mặt đất với tư thế vô cùng bất nhã, hai chân giang rộng, váy bị lật lên, cảnh xuân chợt hiện.
Thái Phân Phân lập tức thẹn đỏ cả mặt, vội vàng che lại, tức giận nhìn Tiêu Phàm, thấy trên khuôn mặt đáng giận của Tiêu Phàm hiện len ý cười, nhìn qua cảm thấy rất tà khí.
Không đợi cô ta đáp lời, Tiêu Phàm liền ngâm nga một bài hát, xách hai cái vật nặng rời đi.
“Nhấp một ly rượu xái, cay nồng ứa nước mắt, đời như một vở kịch, hảo hán không quay đầu…” (Bài hát: Em thật nhẫn tâm – Trần Tiểu Xuân)
Cơ Hạo Hạo nhìn Thái Phân Phân đnag ngồi dưới đất một chút, không nói gì, sau đó vui vẻ đi theo thân ảnh tảo ra mùi rượu ngút trời kia.
Thái Phân Phân xấu hổ nhìn chằm chằm bóng lưng đã đi xa, nghiến răng nghiến lợi mắng: “Lưu manh!”
Nhưng trong lòng Thái Phân Phân lại nghĩ, lúc đầu cứ tưởng Cơ Hạo Hạo nhờ một tiểu bạch kiểm, không nghĩ tới lại manly bá đạo như vậy. Vì sao cái người đó lại ở bên cạnh Cơ Hạo Hạo cơ chứ, đáng ghét.
Thái Phân Phân lại nhìn về phía thân ảnh tiêu sái kia, ánh mắt có chút mê man…
Tiêu Phàm đi đi về về mấy lần, rốt cục cũng chuyển xong các phần của máy chơi game sang nhà mới cho Cơ Hạo Hạo, bây giờ hắn đang bận bịu lắp rap lại lần nữa.
Hiện tại đầu óc Tiêu Phàm có chút choáng, hắn nghĩ lại chuyện mình vừa làm, cảm giác không thể tưởng tượng nổi.
Hắn đã làm cái gì thế này, hù dọa một nữ sinh, hơn nữa lại còn bá đạo vô sỉ trêu chọc người ta, cuối cùng còn bày đặt vừa đi vừa hát “Em thật vô tình”. Cơ Hạo Hạo chắc chắn cảm thấy hắn là người thô lỗ rồi.
Quả nhiên bản thân hắn không thể uống rượu, rượu vào một phát là không thể khống chế được tâm tình bản thân, hành động lung tung cả.
Nếu là lcus bình thường, bản thân hắn rất khiêm tốn, không hề có sinh sự lung tung như vậy.
“Được rồi, xong rồi, anh phải về đây.” Tiêu Phàm nói với Cơ Hạo Hạo.
“Chúng ta cùng nhau đi ăn cơm đi, bận bịu cả ngày trời rồi.” Cơ Hạo Hạo nhìn Tiêu Phàm mệt đến sắp chết đề nghị.
“Không được, tự anh trở về làm ít đồ lấp đầy bụng là được, bây giờ sắc trời không còn sớm nữa, anh mệt lắm, sau khi về còn phải vào game, lần sau gặp lại trong game nhé.”
Tiêu Phàm từ chối lời mời của Cơ Hạo Hạo, thứ nhất Tiêu Phàm thực sự rất mệt, hơn nữa còn uống rượu nặng, hiện giờ rượu bắt đầu ngấm rồi, có chút không thoải mái. Quan trọng nhất chính là hôm nay trong đời thực có thể sử dụng kỹ năng trong tròi chơi. Điều này thực sự quá quỷ dị, hắn muốn về nhà tìm hiểu rõ ràng.
Cơ Hạo Hạo thấy Tiêu Phàm từ chối cũng không tiện giữ lại, nói một tiếng tạm biệt, chỉ là vẫn dõi theo bóng lưng của Tiêu Phàm với ánh mắt tiếc nuối không thôi…
Không biết tự lúc nào mặt trời đã xuống núi, đèn đường trong trường học cũng sáng lên, chiếu xuống ký túc mới của Cơ Hạo Hạo. Tiêu Phàm đầu óc có chút choáng, lung lay tiếp tục bước về phía trước.
Mà Tiêu Phàm không chú ý, phía sau mình có một thanh niên lén lút theo sau. Cứ như vậy, hai cái bóng của hai người, một trước một sau kéo một vệt thật dài dưới ánh đèn đường trên sân trường.
“Phàm ca! Đã phát hiện mục tiêu! Mục tiêu đang đi về hướng cổng chính.” Nam sinh đi theo sau Tiêu Phàm lén lén lút lút lấy điện thoại di động ra bấm một chuỗi dãy số rồi nhỏ tiếng nói.
“Biết rồi! Mày cứ tiếp tục đi theo hắn. Bọn tao sẽ đến ngay.” Trong điện thoại vang lên giọng nói bình tĩnh, nhận cuộc gọi xong liền cúp máy.
Tiêu Phàm cảm thấy bản thân đang trong tình trạng không ổn chút nào. Hắn uống một chai Erguotou Red Star để kéo dài thời gian Buff kỹ năng thiên phú “Tửu Tinh Cuồng Ẩm” nên giờ đây trong đầu cảm thấy mệt lử, toàn thân mỏi nhừ, tứ chi cũng trở nên đau buốt.
Xem ra tuy “Tửu Tinh Cuồng Ẩm” giúp Tiêu Phàm đạt được trạng thái cường đại nhưng thể chất của Tiêu Phàm không thích ứng được với kỹ năng sẽ gây ra biến chuyển không tốt. Bởi vậy, nếu thể lực bị tiêu hao quá độ thì sau khi kỹ năng biến mất sẽ xảy ra tác dụng phụ.
Những việc này vẫn chưa phải thứ khiến Tiêu Phàm phiền não nhất bây giờ. Điều khiến Tiêu Phàm nhức óc hiện giờ chính là loại cồn này không thích hợp với thể chất của bản thân. Hắn mới uống một chai Erguotou Red Star 56 độ đã cảm thấy toàn thân uể oải, nếu độ cồn cao hơn chắc hẳn sẽ vô cùng mệt mỏi. Giờ Tiêu Phàm nhìn đường còn thấy hơi chao đảo. Vì vậy trải nghiệm này đối với hắn mà nói cũng chẳng phải cảm giác sảng khoái gì.
Trong game, Tiêu Phàm sau khi uống rượu có thể thông qua cơn say để làm giảm đi cảm giác khó chịu nhưng nhất định phải kèm theo kỹ năng bên trên mới phát huy được tác dụng. Có điều ở trong thế giới hiện thực, kỹ năng mà Tiêu Phàm có thể sử dụng dường như chỉ còn mỗi chiêu: “Răng Nanh Khát Máu”.
Để bản thân được dễ chịu đi một chút mà phải “Hút máu cắn người”, việc này ngoài đời thực Tiêu Phàm không làm được.
Đây là xã hội có pháp luật, nếu thật sự làm như vậy thì ngay ngày hôm sau, Tiêu Phàm đã ở trong nhà tù rồi.
Trạng thái bây giờ của Tiêu Phàm giống như “Tửu Tinh Cuồng Ẩm” trong game đã được Buff hết nhưng cơn say rượu vẫn không giảm đi chút nào.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất