Chương 141: Đường Cùng
Điều đáng mừng đó là hiện giờ Tiêu Phàm vẫn duy trì được ý thức. Đi nhờ xe về ấy hả! Không thành vấn đề!
Tiêu Phàm vừa suy nghĩ những điều này vừa lảo đảo đi trên đường, may là vẫn thuận lợi đi ra khỏi cổng chính đại học Khoa Học Kỹ Thuật thành phố S.
Tiêu Phàm cúi thấp đầu hết sức để không bị ánh đèn chói lóa ven đường chiếu vào mắt, giảm cảm giác choáng đầu nhưng vừa đi ra khỏi cổng chính được mấy bước đã nhận ra có người cản trước mặt hắn.
Tiêu Phàm chầm chậm ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt khép hờ nhìn xung quanh, khuôn mặt đám người đứng trước mặt hắn cũng trở nên rõ ràng hơn.
Không phải chứ! Mấy bạn nhỏ này ban sáng đã đến gây sự rồi! Đúng là dai như đỉa đói! Tiêu Phàm gào thét trong lòng.
Oan gia ngõ hẹp nha! Tiêu Phàm đã gặp Lưu Kinh Đào cùng mấy tên đồng bọn rồi. Ngoài đám nhóc đó ra còn xuất hiện một gương mặt mới, hơn nữa còn đứng giữa năm người, cơ hồ là thủ lĩnh của bọn họ.
“Phàm ca! Kẻ đánh chúng ta hôm nay chính là hắn!” Lưu Kinh Đào đứng phía sau Trịnh Phàm giống như một con chó sai vặt, chỉ vào Tiêu Phàm nói.
Khoảnh khắc Lưu Kinh Đào gọi “Phàm ca”, Tiêu Phàm sững sờ, còn tưởng rằng thằng ranh con này đang gọi mình. Cuối cùng nhìn dáng vẻ tên nhóc đó, Tiêu Phàm mới hiểu ra là gọi tên mới đến kia.
Xem ra nam sinh mới tới kia xưng là “Phàm ca”, Lưu Kinh Đào vì chuyện hôm nay tìm Trịnh Phàm tới để ra mặt cho mình.
Tiêu Phàm nhìn kỹ vị “Phàm ca” mới tới kia, dáng vẻ phong nhã, dáng dấp có điểm giống với diễn viên Cổ Hoặc Tử từ rất lâu trước kia, phong cách ăn mặc cũng không tồi, khiến cho người khác cảm giác rất nổi bật, đoán chừng người này trong trường học cũng được vô số em gái yêu thích.
Chỉ là điều đó không quan trọng. Quan trọng là với vóc dáng to lớn của tên này, đoán chừng khả năng chịu đòn rất cao, hơn nữa cơ đùi cùng cánh tay săn chắc kia ẩn chức sức bật rất lớn.
Tiêu Phàm hiểu rất rõ về dáng người kiểu này bởi Tiêu Phàm cũng từng chung sống bốn năm đại học cùng một người bạn có thân hình giống như vậy.
Nhớ tới cảnh Trần Hi Dương đánh nhau thời đại học khiến Tiêu Phàm có chút rùng mình khiếp vía.
Xem ra tên gọi là “Phàm ca” này cũng khó đối phó y như mình.
Đúng là xui xẻo! Mình chỉ tình cờ đến đại học Khoa Học Kỹ Thuật thành phố S dạo chơi một chút thôi, từ giờ trở đi sẽ không tới nơi này nữa. Lũ ranh con này không thể yên tĩnh một chút sao? Suốt ngày kiếm chuyện thế này không mệt à?
“Nghe nói, mày rất khó đánh? Chiều hôm nay một mình mày đã đánh gục năm nam sinh trường tao?” Trịnh Phàm thích thú quan sát Tiêu Phàm nói.
Trịnh Phàm cảm thấy vóc dáng tên trước mắt này gầy gò, rất bình thường, không hề giống thân hình hay luyện tập như mình, trông hoàn toàn không giống dáng vẻ của một người có thể đánh gục năm tên này. Chẳng lẽ người này thâm tàng bất lộ?
“Ha ha! Đâu có đâu có! Ban chiều chúng ta chỉ giao lưu trao đổi với nhau thôi! Tất cả đều là hiểu lầm! Hiểu lầm thôi!” Tiêu Phàm cũng không muốn tiếp tục đánh nhau cùng bọn chúng nên cố gắng hòa hoãn không khí.
Ban sáng Lưu Kinh Đào bị giáo huấn một trận đau đớn như vậy. Điều quan trọng là cu cậu bị mất hết sạch mặt mũi trước Cơ Hạo Hạo cùng bao nhiêu người, vì vậy làm sao có thể chịu để yên vụ này được. “Giao lưu cái em gái ngươi ấy! Hôm nay Phàm ca vị “tướng tài đắc lực, võ thuật cao siêu” của đại học Khoa Học Kỹ Thuật thành phố S đang ở đây. Không phải mày biết đánh nhau sao? Giờ sợ rồi sao?”
Tiêu Phàm sau khi nghe danh tiếng “Tướng tài đắc lực, võ thuật cao siêu” của vị Phàm ca đại học Khoa Học Kỹ Thuật này, trong lòng cũng trở nên chấn động, thầm nghĩ không ổn. Từ sau khi gặp Ác Long trong “Tân sinh”, Tiêu Phàm khá sợ người luyện võ.
Sao phải sợ ư?
Bởi vì người luyện võ bình thường đánh nhau rất giỏi, Tiêu Phàm đánh không lại.
“Phàm ca! Đừng nhiều lời với thằng nhãi này! Sáng nay bọn ta đã thử thăm dò hắn. Kết quả hắn không giữ mồm giữ miệng mà còn vu oan giá họa, bịa đặt tin đồn làm sinh viên xung quanh nhìn bọn ta như kẻ xấu. Đối với tên miệng hay đồn nhảm như này cứ thẳng tay xử là được, đừng cho hắn cơ hội mở mồm.” Sau khi bị Tiêu Phàm khiêu khích, Lưu Kinh Đào lập tức nhắc nhở Trịnh Phàm, cũng ra hiệu đám người còn lại cảnh giác hành động của Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm nhìn đám người kia cảm thấy vô cùng bất lực. Sau khi bọn họ ăn đủ thua thiệt thì giờ đâm ra quá cẩn thận, không chừa lại cho Tiêu Phàm một tia hi vọng nào.
Trước giờ Tiêu Phàm vẫn luôn hết sức đau khổ với điều kiện sử dụng kỹ năng Chuyên Tinh Thân Sĩ. Đây cũng là chỗ dựa lớn nhất của hắn. Nếu Tiêu Phàm không chủ động đi tích lũy giá trị mị lực thì chỗ kỹ năng đó hoàn toàn không thể dùng được.
Hơn nữa Tiêu Phàm phát hiện ra, kỹ năng Chuyên Tinh Thân Sĩ này chỉ dùng tốt khi xung quanh có nhiều người xem, bởi vì mọi người đều cho rằng hành động của hắn rất lịch sự, tao nhã, như vậy hắn mới có khả năng thu được giá trị mị lực.
Đương nhiên, nếu gần đó không có quần chúng vây xem vẫn có thể thu được giá trị mị lực nhưng việc này khó làm hơn nhiều. Bởi vì Tiêu Phàm phải khiến đối thủ cảm thấy được hành động của hắn rất lịch sự thì mới có thể thu được giá trị mị lực.
Cứ thử nghĩ xem, người bị đánh có bao giờ cảm thấy cử động của người sẽ đánh mình rất hòa nhã không?
Cho nên để đối thủ cảm thấy động tác của ngươi rất lịch sự, hòa nhã là một điều rất khó.
Hơn nữa giờ trời đã tối lắm rồi! Tiêu Phàm ở nơi này, ngoại trừ mấy người bọn họ đến một bóng người cũng chẳng có, muốn tích lũy giá trị mị lực đã khó càng thêm khó.
“Nếu như mọi người đã không còn cách nào khác! Đã vậy! Mày thích chiến thì tao chiều!” Tiêu Phàm thay đổi dáng vẻ thường ngày, bạo dạn cam đảm nói.
“Thú vị đấy! Vậy lên đi!” Trịnh Phàm chăm chú nhìn dáng vẻ của Tiêu Phàm một cách thích thú, sau đó bày ra thế chiến đấu, nghĩ thầm lát nữa giáo huấn hắn một chút là được. Trịnh Phàm cũng biết mấy tên Lưu Kinh Đào là dạng người thế nào, nếu không phải đi gặp tên ngoài trường có thể đánh bại năm tên nhóc này thì Trịnh Phàm hẳn sẽ không nhúng tay vào chuyện này đâu.
Hai tay Tiêu Phàm nắm chặt, hét lên một tiếng: “A…!”
Nghe thấy tiếng kêu đinh tai nhức óc này, Trịnh Phàm sát khí trùng trùng, sẵn sàng nghênh đón đòn công kích của Tiêu Phàm. Nào ngờ tới Tiêu Phàm liền xoay người một cái, lòng bàn chân tựa như bôi một lớp dầu, nhanh như chớp chạy vụt đi.
Trịnh Phàm cùng đám người đó sững sờ, tình huống biến chuyển quá nhanh khiến bọn họ không kịp phản ứng, đợi đến lúc hoàn hồn nhận ra Tiêu Phàm muốn chạy trốn mới tức giận giậm chân một cái, vội vàng đuổi theo…
“Cứu tôi với, cứu tôi với, bớ người ta muốn giết người.”
Tiêu Phàm chạy trối chết ở trên đường, làm người đi đường chung quanh sôi nổi nhìn theo.
Chỉ có điều, người đi đường vẫn mang thái độ thờ ơ như trước.
Nếu chỉ cần xem kịch vui thì bọn họ rất thích, nếu muốn bọn họ ra tay giúp đỡ thì thôi đi, dù sao thì người tốt như Lôi Phong trong thời đại này đều sợ hãi bị người ta “gài hàng”.
Có một số phần tử phi pháp luôn thích dùng chiêu này để tách người đi đường ra khỏi đám người, sau đó thì kéo đàn đến cướp bóc người này.
Không thể có lòng hại người nhưng cũng phải biết đề phòng người khác.
Trịnh Phàm kéo theo đám người Lưu Kinh Đào đuổi theo Tiêu Phàm ở phía sau, vẻ mặt vô cùng đặc sắc.
Trịnh Phàm vốn tưởng rằng loại người lấy một chọi năm như Tiêu Phàm sẽ là một kẻ kiên cường, hơn nữa còn cảm thấy tán thưởng khi hắn nói ra một câu nói tràn ngập khí khái lúc phải đối đáp với mình, nào ngờ chỉ trong chớp mắt, tên này đã trở nên mềm yếu như gà, chạy nhanh như một cơn gió, khiến trong lòng Trịnh Phàm vô cùng tức giận, lúc này lại nghe được tiếng kêu cứu không biết xấu hổ kia của Tiêu Phàm thì nhanh chân đuổi theo, hắn ta quyết định lát nữa khi bắt được Tiêu Phàm, chắc chắn sẽ không nương tay với cái tên không biết xấu hổ này.
Thứ mà Tiêu Phàm lành nghề nhất không phải là đánh nhau mà là chạy trốn, buổi sáng có Cơ Hạo Hạo ở bên cạnh, Tiêu Phàm không thể trốn một mình được, nếu không sau này gặp nhau trong trò chơi thì sao hắn có thể ngẩng đầu lên được nữa.