Ác Ma Doanh Địa

Chương 142: Đứa Bé “May Mắn”

Chương 142: Đứa Bé “May Mắn”

Bây giờ chỉ còn lại có một mình hắn, hơn nữa còn phải đối diện với sự bao vây của sáu người, lúc này không chạy thì đợi đến lúc nào.
Nếu không chạy mà ở lại chịu đựng thì không gọi là dũng cảm, mà gọi là có bệnh đó.
Một đội hình lộng lẫy gồm năm người đàn ông bình thường và một người biết võ, Tiêu Phàm nhìn thấy cũng phải mất hết tự tin, nếu như vậy mà Tiêu Phàm còn đánh được, hắn cảm thấy mình không phải là Tiêu Phàm nữa, chắc là thuộc hàng cao thủ cận vệ của hoa khôi gì gì đó rồi.
Vì vậy anh hùng thì không chịu thiệt thòi ở trước mắt, ba mươi sáu kế chạy là thượng sách.
Nhân lúc những người này bị hắn quát to một tiếng, chấn động đến mức ngẩn người ra thì Tiêu Phàm không hề do dự chút nào, lập tức xoay người chạy đi, ai ở lại gắng gượng với bọn họ chính là kẻ ngốc.
Tiêu Phàm quả thực rất am hiểu việc né tránh, lúc đại học hắn đã dựa vào bản lĩnh này để tránh được sự bao vây của người khác mấy lần.
Cũng không phải lúc Tiêu Phàm học đại học thích gây sự, mà là trong trường đại học luôn có một số tên có đầu óc vẫn chưa phát triển hoàn toàn mà cứ thích bắt nạt kẻ yếu hơn mình, mà người thích dĩ hòa vi quý, tránh xa phiền phức như Tiêu Phàm liền trở thành kẻ yếu trong mắt họ.
Nếu hôm nay giống như những ngày trước, với cơ thể linh hoạt của Tiêu Phàm, hắn chỉ cần dùng một chút thời gian đã có thể cắt đuôi được đám Trịnh Phàm, đáng tiếc Tiêu Phàm đã quên rằng trạng thái của hắn vào hôm nay không được tốt cho lắm.
Sau khi giúp Cơ Hạo Hạo dọn đồ vật xong, thể lực của Tiêu Phàm đã không còn nhiều, lại uống rượu nên đầu cũng chẳng thoải mái cho lắm, bây giờ lại chạy trốn, mới chạy được mấy bước đã thở hổn hển, cảm thấy mình sắp chết vì thiếu khí oxy.
Không chỉ có vậy, hắn chưa từng đến chỗ đại học Khoa học và Công nghệ thành phố S, trời xa đất lạ, sao có thể so với ưu thế sân nhà của đám Trịnh Phàm được.
Mới chạy được một lúc, Tiêu Phàm tuyệt vọng phát hiện ra mình đã chạy vào ngõ cụt.
Mà đám Trịnh Phàm thì bước vào với vẻ cười trên sự đau khổ của người khác, chặn đường đi của Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm nghĩ ra, nếu hắn có thể sử dụng hết tất cả các kỹ năng của nhân vật trong trò chơi, vậy thì hắn cũng có thể sử dụng kỹ năng danh hiệu.
Kỹ năng danh hiệu “Nhã Sĩ” có thể chuyển thể lực thành giá trị mị lực, bây giờ nó chính là cơ hội duy nhất để thay đổi tình thế.
Hệ thống trò chơi thông qua sóng điện não của Tiêu Phàm để khống chế và sử dụng kỹ năng trong trò chơi, mà trong suốt đường chạy, trong lòng Tiêu Phàm đã thử rất nhiều lần, thế nhưng vẫn không thể khởi động kỹ năng “Nhã Sĩ”, càng không cần phải nói đến chuyện đổi thành giá trị mị lực, không biết là do phương pháp sử dụng không chính xác hay là thể lực của hắn đã quá ít nữa.
Kỹ năng danh hiệu bị động “Kiết Nhiên” lại khởi động, trong tình huống không có Cơ Hạo Hạo ở bên cạnh, Tiêu Phàm được xem là đang đơn đả độc đấu, hắn có cảm giác năng lực mọi mặt của mình dường như đã tăng lên một chút xíu.
Nếu cái kỹ năng danh hiệu bị động này có thể được khởi động như vậy, điều đó chứng tỏ sau khi đạt đến điều kiện để kỹ năng danh hiệu biến dị, hiệu quả biến dị của “Nhã Sĩ” cũng có thể được khởi động, nhưng lượng HP dưới 30% trong đời sống hiện thực có nghĩa là gì?
50% HP trong đời sống hiện thực chính là nửa cái mạng, rốt cuộc thì Tiêu Phàm phải bị đánh đến mức nào mới có thể có được mức HP dưới 30% chứ? Gãy tay gãy chân? Gan vỡ ra?
Trời ạ, Tiêu Phàm thà rằng không bao giờ có cơ hội khởi động hiệu quả biến dị của kỹ năng danh hiệu này.
“Thằng kia, cậu chạy trốn rất nhanh mà, sao không chạy nữa đi?”
Đám người Trịnh Phàm cũng không biết Tiêu Phàm đang nghĩ gì vào giờ phút này, bọn họ nhìn thấy tên đáng ghét đó ngốc nghếch chạy vào ngõ cụt thì đắc ý giễu cợt.
Tiêu Phàm không nói gì, hắn vẫn còn đang suy nghĩ nên làm gì để giải quyết tình huống trước mắt.
Trịnh Phàm nhìn thấy dáng vẻ không thèm để ý đến người khác của hắn, đã tức đến mức vui vẻ: “Ôi, cậu thật sự rất ngông đó, xem ra lát nữa bọn tôi phải chỉ bảo cho cậu nhiều hơn!”
Tiếng rắc rắc vang lên khi Trịnh Phàm xoa bóp cổ tay, từng bước từng bước rồi từ từ áp sát Tiêu Phàm, năm người Lưu Kinh Đào cũng đắc ý theo sát đằng sau Trịnh Phàm, vẻ mặt cười trên sự đau khổ của người khác.
Làm sao bây giờ! Làm sao bây giờ!
Bây giờ Tiêu Phàm không những không tìm ra được cách gì để đối phó với tình huống khẩn cấp hiện giờ, mà trạng thái cơ thể của hắn còn không được tốt nữa, đối diện với đường cùng như vậy, Tiêu Phàm cảm thấy rất tuyệt vọng.
Bỗng nhiên, trước mắt Tiêu Phàm chợt xuất hiện một bóng người, lúc Tiêu Phàm thấy rõ là Trịnh Phàm liền cảm thấy tiêu rồi, đáng tiếc nắm đấm của Trịnh Phàm đã nhanh chóng đập vào bụng của Tiêu Phàm.
“Ầm!”
Theo tiếng vang, bụng của Tiêu Phàm truyền đến một cơn đau, cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn, trong lòng hắn chỉ còn một ý nghĩ, đó chính là mình đã bị đánh trúng.
Sau đó, Tiêu Phàm che bụng rồi đau đớn ngã xuống đất, đám người Lưu Kinh Đào đâu có bỏ qua cái cơ hội đánh kẻ sa cơ thế này chứ, một trận quyền đấm cước đá liền đánh về phía Tiêu Phàm một cách thô bạo.
Sau khi Trịnh Phàm đấm cho Tiêu Phàm một cú thì đã dừng lại, hắn ta cảm thấy hơi nghi hoặc, người này thật sự có thể dùng sức của một người đánh bại năm người Lưu Kinh Đào ư, có khi nào là lầm lẫn không, sao hắn lại yếu như thế.
Tiêu Phàm cảm giác được cơn đau trên người mình, trong lòng than vãn, trong đời sống hiện thực thì hắn vẫn luôn trốn tránh, rốt cuộc thì lần này đã gặp được một chuyện không tránh được, ài, lần này hắn thật sự rất thảm hại đó.
Tiêu Phàm che lại những vị trí quan trọng như đầu, thảm thương co người lại, mặc cho đám người Lưu Kinh Đào đấm đá.
Bị đánh thực sự đau quá, Tiêu Phàm bị đánh vào đầu mấy lần, cộng thêm cơn say lúc trước nên ý thức càng lúc càng mơ hồ, hắn chợt nhớ ra trong túi áo của mình vẫn còn một bình rượu xái* Sao Đỏ vẫn chưa mở, Tiêu Phàm thầm cười khổ, uống nó đi.
(*rượu xái: rượu nước thứ hai)
Cũng không phải sau khi uống rượu thì sức lực của Tiêu Phàm sẽ mạnh hơn, sẽ có cơ hội chuyển bại thành thắng, mà là vì sau khi uống rượu thì Tiêu Phàm chắc chắn sẽ bất tỉnh nhân sự, không còn cảm thấy đau đớn nữa, dù sao Tiêu Phàm cảm thấy, cho dù sức lực của mình có mạnh hơn nữa cũng không đánh lại người biết võ như Trịnh Phàm.
Dưới sự cười nhạo và đấm đá của đám người Lưu Kinh Đào, một bình rượu xái được mở ra một cách lặng lẽ…
“Dừng lại!” Trịnh Phàm phát hiện ra động tác khác thường của Tiêu Phàm, thét lên với vẻ ra lệnh cho đám Lưu Kinh Đào đừng đánh nữa.
“Sao vậy, Phàm ca, chúng ta đang đánh rất thỏa thích mà!” Lưu Kinh Đào đắc ý nói với Trịnh Phàm.
Trịnh Phàm không nói gì, hắn ta tò mò nhìn hành vi của Tiêu Phàm.
Lưu Kình Đào thấy Trịnh Phàm không nói gì, liền nhìn theo ánh mắt của hắn ta, khi nhìn thấy Tiêu Phàm đang uống rượu thì Lưu Kinh Đào nở nụ cười: “Ha ha, tên ngố này đã bị đánh đến ngốc luôn rồi sao, còn uống rượu nữa chứ.”
Nghe tiếng cười nhạo của Lưu Kinh Đào, bốn tên bạn xấu của gã cũng cười theo.
Trịnh Phàm không cười, hắn ta vẫn nhìn người đang ngã trên mặt đất một cách chăm chú.
“Ợ!”
Tiếng ợ này rất vang, cắt ngang tiếng cười của đám người Lưu Kinh Đào, cũng phá hỏng tâm trạng vui vẻ của họ.
Cách ngõ cụt của Tiêu Phàm không xa, có một ông lão ăn mày đang lặng lẽ ngồi xổm trong bóng tối, đám người Trịnh Phàm không hề chú ý đến sự tồn tại của ông.
Ông híp mắt lại, nhìn chăm chú vào cảnh tượng trước mắt: “Rốt cuộc thì cậu có thể bắt đầu được chưa, hãy để cho tôi nhìn xem cuối cùng thì cậu có đủ tư cách hay không…”
Vốn lúc giúp Cơ Hạo Hạo dọn nhà thì một chai rượu kia đã khiến cả người Tiêu Phàm nửa mê nửa tỉnh rồi, giờ lại uống thêm một chai nữa, trong đầu hắn làm gì còn hai chữ “lý trí” nữa, đầu óc trống rỗng, giống như bình rượu trống không nằm lăn lóc trên đất vậy, không còn lại chút gì…

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất