Chương 143: Tuý Quyền (1)
Trịnh Phàm nhìn Tiêu Phàm lăn qua lăn lại trên đất rồi lại đứng lên, đôi mắt ánh lên vẻ hơi nghi ngờ, hắn ta không hiểu sao lúc này Tiêu Phàm còn muốn uống rượu, chẳng lẽ càng uống thì càng có thêm can đảm sao?
Nhưng mà Trịnh Phàm cũng không lo lắng nhiều lắm, dù sao đây cũng là ngõ cụt, hắn ta và và Lưu Kinh Đào đã đóng chặt cửa, dù Tiêu Phàm có chắp thêm cánh cũng không thể rời khỏi đây được. Nghĩ vậy, Trịnh Phàm càng thêm hứng thú với những điều Tiêu Phàm sắp làm.
Tiêu Phàm đứng lên, lảo đảo bước trên đường, nửa ngả nửa nghiên. Thấy vậy, Trịnh Phàm không biết hắn vì đánh hay say nên mới đi đứng lảo đảo như vậy.
Nếu là say, vậy người này cũng quá buồn cười rồi, đã bị đánh tới như vậy rồi còn uống say tới không biết trời đất. Chẳng lẽ hắn nghĩ như vậy thì mình sẽ cho hắn một con đường sống?
Mặc dù trong nguyên tắc làm người của Trịnh Phàm, hắn ta vẫn luôn khinh thường chuyện đánh người không có khả năng phản kháng, nhưng nếu Tiêu Phàm thật sự nghĩ muốn dùng thủ đoạn này để hắn ta tha cho hắn, vậy thì hắn cũng thật sự quá ngây thơ rồi.
Bởi vì Trịnh Phàm vô cùng khinh thường những hành động trốn chạy như vậy. Đây chính là một biểu hiện của loại người hèn yếu, hơn nữa đó còn là một người đàn ông.
Lúc này, Tiêu Phàm mơ mơ màng màng ngẩng đầu lên. Nhìn hai gò má đỏ ửng và đôi mắt mê ly của hắn, Trịnh Phàm đã biết chắc chắn hắn thật sự say.
Đúng là buồn cười, chẳng lẽ hắn thật sự cho là mình sẽ vì hắn say tới không biết trời đất mà bỏ qua cơ hội lần này?
Trong lòng Trịnh Phàm vô cùng tức giận. Khi hắn phát hiện Tiêu Phàm thật sự say, mặc dù vẫn muốn đánh cho hắn một trận nhưng trong lòng cũng hơi do dự, vì nếu đánh hắn vào lúc này thì bản thân Trịnh Phàm cũng cảm thấy trong lòng không thoải mái.
Đúng lúc này, gương mặt ngốc nghếch đang chìm trong men say của Tiêu Phàm lại xuất hiện một đường cong nhẹ nhàng, nhìn hơi hèn hạ, khiến người ta cảm thấy bị khinh thường.
Trịnh Phàm thấy người đàn ông trước mặt mình nở nụ cười kỳ quái thì cảm thấy giống như mình bị một tên ngốc khinh thường, “Tân sinh” tức giận, không thèm nghĩ nữa, ra lệnh: “Đánh tiếp cho tôi!”
Vừa rồi mấy người Lưu Kinh Đào nghe hắn ta ra lệnh ngừng đánh Tiêu Phàm thì vẻ mặt buồn buồn, giờ nghe hắn ta nói có thể đánh tiếp thì lập tức thay đổi sắc mặt. Lưu Kinh Đào và đám hồ bằng cẩu hữu của hắn xoa xoa hai tay, tiếp tục đi về phía Tiêu Phàm.
Lưu Kinh Đào nhìn người đàn ông cười ngốc nghếch trước mặt mình, trong lòng thầm mắng. Đồ ngu, cười con mẹ mày! Không phải sáng nay đánh nhau rất oai phong sao, giờ không phải giống hệt cái đám người hèn nhát ngu ngốc đó sao? Chờ lát nữa ông đây đánh cho mày tới mức mẹ mày cũng không nhận ra.
Lưu Kinh Đào là loại có thù tất báo, đương nhiên không giống những kẻ luôn khinh thường hành vi ức hiếp kẻ yếu này như Trịnh Phàm. Ngược lại, hắn ta lại càng thích những chuyện ức hiếp kẻ yếu thế này.
Vẫn đấm một đấm đơn giản như vậy. Dường như Lưu Kinh Đào có thể nhận ra Tiêu Phàm đau đớn thế nào sau cú đấm này, nhưng một giây kế tiếp, hắn ta lại phát hiện mình đánh vào khoảng không. Người vốn nên bị đánh trúng là Tiêu Phàm không biết từ lúc nào đã biến mất không thấy tăm hơi.
Chuyện gì thế này?
Lưu Kinh Đào nghi ngờ nhìn lại phía trước, thì thấy cái kẻ say không dậy nổi là Tiêu Phàm đang ngủ bên chân mình, lúc này mới phát hiện ra cái tên nát rượu này say tới ngã nằm xuống đất.
Hừ, xem như thằng nhóc mày may mắn, lần tới không dễ tránh thế đâu.
…
Trong một ngõ cụt bên cạnh, có người nhỏ giọng nói: “Bởi vì Túy quyền có rất nhiều động tác nhào lộn nên nó thường bị nhầm với “Địa Tranh quyền”, giờ cậu cũng nên biễu diễn chút gì đó đi chứ?”
Giọng nói rất nhỏ, giống như chưa ra khỏi miệng đã mất tăm vậy.
Lưu Kinh Đào nhìn đám bạn đứng xung quanh hắn, cười gọi: “Mọi người cũng xông lên đi, đánh chết cái tên nát rượu này, ha ha!”
Mấy tên kia đều là đám hồ bằng cẩu hữu của Lưu Kinh Đào, nghe hắn ta gọi thì cười hì hì tiến lên, năm người tiến lên đá vài cước vào người cái tên Tiêu Phàm nát rượu nằm trên đất.
Lúc này, vốn người nằm bất động là Tiêu Phàm lại giống như nghe được tiếng gió, cảm thấy khó chịu bắt đầu lăn lộn trên đất.
“Ôi ôi, không nghĩ cái thằng nhóc này uống say rồi vẫn còn lăn lộn được như vậy, giống hệt như con lươn, còn tránh được cú đá này của tôi, đúng là lợi hại nha, ha ha ha.” Một người trong số đó thấy cú đá của mình rơi vào khoảng không thì phì cười.
“Hey, cú đá của tôi nó cũng tránh được nè, ha ha ha, được nha, thằng nhóc này, không nghĩ là nó uống rượu xong còn có thể chạy được như vậy.”
“Tôi cũng thế nè, không tồi không tồi, thằng nhóc này lợi hại thật, ha ha ha.”
…
Lưu Kinh Đào nhìn những cú đá của bọn hắn liên tục rơi vào khoảng không mà vẫn tiếp tục cười ha ha, giống như đang dùng chân trêu chọc tên nát rượu đang nằm trên đất vậy.
Bọn họ đều cảm thấy dù sao tên nhóc này cũng đã bị bọn họ ép vài đường cùng rồi đánh, dù sao bọn họ cũng không thiếu thời gian, cũng không cần kết liễu tên nhóc này ngay, vậy sao không trêu đùa hắn một lúc.
Trịnh Phàm không chơi với bọn họ, mà lại nghi ngờ nhìn Tiêu Phàm đang lăn lộn trên đất, trong đầu giống như nghĩ tới chuyện gì đó.
Đúng lúc này, Lưu Kinh Đào đạp một cước vào người Tiêu Phàm, nhưng lần này Tiêu Phàm hoàn toàn không tránh. Hắn nhẹ nhàng nâng tay phải của mình lên, cú đá của Lưu Kinh Đào chuẩn xác rơi vào dưới nách hắn.
Lưu Kinh Đào cảm giác được lần này đá trúng, vừa định vui vẻ khoe khoang với đám người xung quanh, không ngờ cánh tay phải của Tiêu Phàm lại mạnh mẽ kẹp chân hắn dưới nách rồi lộn một vòng, bắp chân thuận thế đảo qua một cái, nhẹ nhàng quật ngã cái chân trái của Lưu Kinh Đào.
Lưu Kinh Đào còn chưa phản ứng kịp thì cả người đã mất thăng bằng ngã rầm xuống đất. Sau khi ngã xuống, gáy hắn ta bị đập một cái xuống đất, Lưu Kinh Đào lập tức hoa mắt chóng mặt.
Sau khi say rượu dường như Tiêu Phàm cũng không đi bản tính của hắn, nhanh nhẹn lộn một vòng rồi ngồi lên cơ thể vừa ngã xuống của Lưu Kinh Đào.
Đợi tới lúc Lưu Kinh Đào phục hồi lại tinh thần từ cơn choáng váng thì đã phát hiện Tiêu Phàm ngồi trên người mình không biết từ lúc nào. Cái mông ngồi thẳng vào bụng hắn, hăn thấy vẻ mặt ngốc nghếch của Tiêu Phàm cười ngốc nghếch trước mặt mình, trong lòng lập tức dâng lên một dự cảm xấu.
“A nha nha!” Theo những câu nói kỳ lạ của hắn, hai tay Tiêu Phàm bắt đầu cuộn chặt thành quyền đánh thẳng vào mặt mũi của Lưu Kinh Đào, giống như chỉ trong chớp mắt có một cơn mưa đấm đánh thẳng vào mặt Lưu Kinh Đào.
Hành động của Tiêu Phàm giống như đứa trẻ tức giận vậy, tất cả mọi chuyện xảy ra quá nhanh, dù là Trịnh Phàm hay đám người xung quanh đều không kịp phản ứng, cho tới khi nhìn thấy mặt Lưu Kinh Đào sắp bị Tiêu Phàm đánh thành đầu heo thì mới ý thức tới chuyện mình phải làm gì đó.
Còn chưa kể tới một ông lão ăn mày đứng bên đường cũng không phải dạng không có mắt như đám người trẻ kia, lặng lẽ nhìn một loạt hành động của Tiêu Phàm thì bắt đầu lẩm bẩm mấy câu đầy ẩn ý: “Người trẻ bây giờ chỉ thích cưỡi trên đầu người khác, nhìn chàng trai kia hành động nhanh gọn như vậy, chắc chắn không phải mới lần đầu, chắc chắn là mấy tên say rượu mất lý trí! Rượu làm mất lý trí, thằng bé này cũng thật “may mắn”, chậc chậc, ông già cổ hủ này cực kỳ hâm mộ.”
Ánh mắt của ông lão ăn mày kia đứng ở chỗ khuất đằng kia nhìn về Tiêu Phàm trờ nên vô cùng bỉ ổi.
Anh em của Lưu Kinh Đào chỉ thấy “Đào Ca” của bọn chúng đột nhiên ngã xuống đất, sau đó là bị một người đàn ông say rượu, mùi rượu cả người nồng đến ngút trời, cưỡi lên người, không khác gì một người con gái đang bị cưỡng hiếp mà không thể động đậy.
Sau đó là thấy cái người dường như đã say mèm này, tẩn hai nắm đấm to bằng cả một bao cát đến thăm hỏi mặt Lưu Kinh Đào. Hắn ra y hệt như tay trống trong nhóm nhạc rock, theo từng cú đấm, tên say rượu còn đang ngồi trên bụng Lưu Kinh Đào, cái mông nhịp nhàng nhún lên nhún xuống, tư thế giống y như những cô gái đang lôi kéo mấy lão già làm chuyện xấu hổ, làm đến là không biết mệt.