Ác Ma Doanh Địa

Chương 145: Phàm Ca Vs Phàm Ca

Chương 145: Phàm Ca Vs Phàm Ca

Lãnh đạn thúy khoái ngạnh, trầm trường hoạt nhu xảo, trọng mãnh khinh linh đẩu, hàm hư niêm liên tùy.
Đây là những yêu cầu của Thông Bối Quyền về tiêu chuẩn sức lực, mà Thông Bối quyền chính là môn võ thuật mà Trịnh Phàm thông thạo nhất.
Thông Bối Quyền coi trọng việc phát kình từ sức thế, không quan trọng việc sử dụng sức lực của bản thân hay không, lực vụng về hay không, nhưng lại cần tập trung vào quyền pháp sử dụng, động tác phải dứt khoát, mà người không cần phải thẳng cũng có thể sử dụng.
Tương truyền vào thời xa xưa, một võ sĩ đã luyện được Thông Bối Quyền đến trình độ cực hạn nhất, đem một cước đánh lên vạc nước lớn ở phía trên, vạc nước bị đả kích lập tức bị nứt vỡ, nhưng mà tay lại không bị tổn hại gì.
Có thể làm được chuyện thần kỳ này, tất cả là nhờ sự điều hòa khí tiết trong Thông Bối Quyền, thông qua các khớp xương của cánh tay phát ra lực với sức mạnh có thể đánh chém dù bị ngăn cách, đây thực sự là một việc ghê gớm, cái này cũng chứng minh được sức mạnh của những võ sĩ đã tu luyện Thông Bối Quyền.
Hôm nay, Trịnh Phàm phải dùng môn võ thuật mà hắn ta thông thạo nhất là Thông Bối Quyền để giao đấu với Túy Quyền của Tiêu Phàm.
Trịnh Phàm từng tận mắt nhìn thấy Tiêu Phàm dùng một phương thức vô cùng quỷ dị, cương nhu kết hợp trong nháy mắt đã có thể đánh bại hết đám Lưu Kinh Đào, phương thức đó nhìn qua thậm chí rất có cảm giác nghệ thuật.
Là một người yêu quý võ thuật, Trịnh Phàm cảm thấy hứng phấn, hắn ta không thể chờ đợi đến lúc có thể cùng Tiêu Phàm đọ sức một phen.
Trịnh Phàm đứng thẳng người, nhấc tay, hóp bụng, đạp chân, thở hắt ra.
Theo một hơi khí nóng từ miệng Trịnh Phàm phun ra, trong nháy mắt sự cuồng nhiệt trong mắt hắn ta đã bị che giấu, chỉ còn lại một mảng thanh tịnh, trong con mắt thanh tịnh đó in rõ hình ảnh ngiêng nghiêng vẹo vẹo của Tiêu Phàm, so với hình ảnh tư thế chiến đấu đoan đoan chính chính trước mặt hắn ta trở thành hình ảnh tương phản.
Sau khi Trịnh Phàm đã điều chỉnh được trạng thái của mình, không nói gì, đưa tay, nâng quyền, đánh ra, trở thành một mạnh gọn gàng, liền mạch.
Một quyền này không hề giống với cái đấm của bọn Lưu Kinh Đào nhìn uy mãnh nhưng thực ra lại mù mù quáng quáng, quyền này chính là vững vững vàng vàng, thẳng tiến về phía trước.
Trong cái ổn định lại có một tia khẽ run, như là điện tích ở đầu vai Trịnh Phàm truyền xuống lòng bàn tay.
Việc không dễ bị chấn động đấy chính là do khí kình trong Thông Bối Quyền, nếu không có thời gian luyện tập Thông Bối Quyền đủ dài, người học võ sẽ không thể nào xuất ra được khí kình trong Thông Bối Quyền, mà không có khí xuất ra lúc mở đầu Thông Bối Quyền thì chính là không tính đó là Thông Bối Quyền chân chính.
Bởi vậy là có thể thấy được, Trịnh Phàm khi luyện Thông Bối Quyền đã đổ không ít mồ hôi và công sức…

“Ồ, tiểu tử này không tệ, không nghĩ đến bây giờ vẫn có người luyện Thông Bối Quyền, hơn nữa còn đã luyện thành khí kình.” Lão ăn mày nhìn Trịnh Phàm xuất chiêu, hai mắt liền tỏa sáng, còn còn chút sợ hãi thán phục, lập tức cười một tiếng:” Có điều, quyền pháp này quá thẳng, vì uy lực rất lớn, nếu không bị trúng thì cũng coi như phí công.”

Cục diện hiện trường đúng như lão ăn mày dự đoán, Trịnh Phàm đoan đoan chính chính, cẩn thận đánh Tiêu Phàm từng quyền một, nhưng Tiêu Phàm cũng chỉ bị lảo đảo, thất tha thất thểu như đang chơi đùa mà tránh né, bị Trình Phạm dùng quyền mạnh mẽ như trận gió bão lớn mà thổi đén nhưng Tiêu Phàm cũng chỉ như lá rụng đang đung đưa trong gió.
Tại sao lại thành như vậy!
Vì sao mà một quyền của mình cũng đánh không trúng?
Vì sao công kích của mình hắn đều có thể hoàn toàn tránh thoát?
Cùng Tiêu Phàm giao đấu một thời gian, cuối cùng Trịnh Phàm cũng không thể còn trấn định nhưu trước, bởi vì hắn ta tưởng rằng mình có thể cũng Tiêu Phàm đánh tới đánh lui, anh một quyền tôi một quyền. Nhưng sự thật lại là những nắm đấm mạnh mẽ đều bị rơi vào chỗ trống không, dù cho có dùng chiêu thức nào tấn công thì vẫn không thể đụng tới Tiêu Phàm dù chỉ là một sợi tóc, như là có một loại sức mạnh có thể đánh lạc hướng chỗ của Tiêu Phàm mà đánh chệch qua.
Tiêu Phàm đang tỉnh tỉnh mê mê bị Trịnh Phàm dùng vài cái “nắm đấm nhỏ” trêu chọc, trông như trở nên hào hứng, lại còn nở nụ cười ngây ngốc.

“Xem ra, tiểu tử này muốn phản công, lần này có vẻ đáng xem.” Lão ăn mày không biết đã kiếm từ đâu ra được một hồ lô rượu bẩn thỉu, mở nắp ra, uống một ngụm, sảng khoái khà một tiếng, dáng vẻ như người ngồi chờ xem kịch hay.
“A, là Lữ Động Tân - say rượu xách ấm lực ngàn cân.”
Theo lời nói chuyện của lão ăn mày, Tiêu Phàm đổ về sau một bước, lần nữa né được nắm đấm của Trịnh Phàm, sau đó hai bàn tay từ bên trên đánh xuống,
Trịnh Phàm bị trúng ngay kích này của Tiêu Phàm,
Đầu bị đập vào phía trên, choáng váng liên hồi, nếu là bọn Lưu Kinh Đào bị trúng kích này thì đã ngã sấp mặt từ lâu, nhưng Trịnh Phàm thì không giống như vậy, dù sao cũng là người luyện võ, sức chịu đòn tất nhiên là tốt hơn.
“Thiết Quải Lý - xoáy tranh lên gối say thật đúng là.”
Thừa dịp Trịnh Phàm bị đánh trúng mà choáng váng, Tiêu Phàm lên gối một cái, giống như cái liềm thu hoạch hoa màu, tiến về phía trước một bước, đi về phía sau Trịnh Phàm, bỗng nhiên đạp vào đầu gối của Trịnh Phàm từ đằng sau một phát, Trịnh Phàm bị mất thăng bằng trong nháy mắt, cả thân ngã gập người.
“Hán Chung Ly - Túy Bộ ôm trình túi tâm đỉnh.”
Theo lời tự thuật giải thích của lão ăn mày, Tiêu Phàm đảo về phía trước, hung hăng đem bả vai đụng mạnh vào ngực Trịnh Phàm đang nằm sõng soài dưới đất, có khả năng chịu đả kích lớn như Trịnh Phàm cũng bị trúng kích này, máu dồn lên tận họng.
“Trương Quả lão - say rượu ném chén đá liên hoàn.”
Tiêu Phàm một tay thả lỏng một tay nắm thành quyền, siết chặt tay , liền cho Trịnh Phàm đang ngã dưới đất một trận đập liên hoàn.
“Hàn Tương Tử - cầm cổ tay giơ cao ngực say thổi tiêu.” Lão ăn mày càng nói càng thuận miệng, giống như đã có nhiều kinh nghiệm giải thích, dáng vẻ đầy đắc ý.
Tiêu Phàm dừng đập, nở nụ cười ngây ngốc, mở rộng miệng, khẽ cắn lên cánh tay Trịnh Phàm, cái răng nào của Tiêu Phàm khép lại, máu tươi của Trịnh Phàm chảy ra đến đấy, Tiêu Phàm lại hoàn toàn chưa phát hiện, uống một cách hưởng thụ.
“Ôi, tiểu tử nhà ngươi!” Trịnh Phàm trong thời gian ngắn bị nhận liên hoàn đả kích từ Tiêu Phàm thì có chút ngây người, nhưng bây giờ cánh tay bị đau, dây thần kinh cuối cùng đã bị kích thích trở lại, kêu to tránh khỏi miệng Tiêu Phàm, đá Tiêu Phàm một cước.
“Ai ui, tiểu tử thối nhà ngươi!” Lúc này lão ăn mày cũng trách một tiếng, “Cho ta chút mặt mũi được không, mói xong ‘Hàn Tương Tử - cầm cổ tay giơ cao ngực say thổi tiêu’, ngươi thế nào mà đã như dã nhân đi cắn người, ta còn tưởng ngươi muốn đánh xong hết Túy Bát Tiên cơ. Ngươi cái tên say rượu này đơn giản là quá kém, lúc thì cưỡi, lúc lại cắn, không khác gì lưu manh.”
Lão ăn mày giống như phàn nàn mà quay sang kêu khổ với Tiêu Phàm một phen, bỗng nhiên vẻ mặt biến đổi, hèn mọn cười một tiếng: “Có điều dáng vẻ này của ngươi, ta rất thích ha ha.”
Sau khi Trịnh Phàm bị Tiêu Phàm dùng một loạt chiêu thức không rõ là gì đánh bại, đã sớm phẫn nộ không chịu nổi, bây giờ lại thấy dấu răng trên tay, liền cắn răng nghiến lợi đứng lên một lần nữa, nhìn chằm chằm Tiêu Phàm, trong mắt tràn đây lửa giận, không còn cái gì gọi là lý trí.
Mà Tiêu Phàm vừa mới bị Trịnh Phàm đạp một cước lại cười một cách ngốc nghếch ở một bên, vẻ mặt nhăm nhúm hết cả, dường như rất không vui.
Trịnh Phàm bắt đầu vận khí, quyết định tập trung hết kình lực cho một quyền này, đánh cho Tiêu Phàm thành tan nát.
Giữa trận cuồng phong vút qua, Trịnh Phàm nắm chặt nắm đấm xông ra lần nữa, mang theo uy thế siêu việt như Giao Long Xuất Hải (1).
(1) Giao Long Xuất Hải: ý chỉ rồng được trở về với biển, uy lực được tăng lên, sức mạnh vô tận.
“Đậu má, tiểu tử này hung dữ thế làm gì cơ chứ.” Lão ăn mày nhìn chằm chằm vào nắm đấm của Trịnh Phàm, bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi: ” Nắm đấm này của ngươi thật quá ngu dốt, chắc chắn sẽ lại không đánh trúng tên kia, bây giờ cái tên này đã ở trong trạng thái phản kháng theo bản năng khi đang say, uy lực của ngươi cáng lớn, hắn bị kích thích thì phản kháng lại càng kịch liệt, mà theo trạng thái này, ta thật sợ có khi hắn sẽ đánh chết ngươi.”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất