Ác Ma Doanh Địa

Chương 146: “Thận”

Chương 146: “Thận”

Lão ăn mày nói xong, hóa thành một trận gió nhẹ, trong nháy mắt mà đã vượt qua một khoảng cách lớn đi vào trong sân, bỗng nhiên hất cánh tay đang cầm hồ lô rượu lên, đánh vào phần gáy Trịnh Phàm. Trịnh Phàm liền ngã xuống, Thông Bối Quyền hung mãnh uy thế như vậy nhưng giờ lại tiêu tán trong nháy mắt.
Lão ăn mày nhìn Trịnh Phàm ngã xuống đất, thở dài một cái: “Tiểu tử, ngươi đừng trách ông đây, ông đây là muốn tốt cho ngươi, đây là cứu ngươi một mạng đó.”
Nói xong, lão ăn mày lập tức quay người về phía Tiêu Phàm, nào ngờ, tiếp đón ông là một quyền của Tiêu Phàm!
Lão ăn mày sờ sờ cái mũi đang chảy máu tươi của mình, hét lớn với Tiêu Phàm đang cười ngây ngô ở phía đối diện: “Cái tên nghiệp chướng này, vừa mới bảo ngươi đánh Túy Bát Tiên, ngươi lại đi cắn người, giờ thì tốt rồi, ngươi lại dùng ‘Lam Hái Cùng - đơn xách mời rượu chặn ngang phá’, ngươi, cái con người này, thật là con mẹ nó thiếu nha!”
Mắng xong, lão ăn mày hóa thành một trận gió, trong nháy mắt lại xuất hiện ở sau lưng Tiêu Phàm, một kích liền đánh hắn đến choáng váng, sau đó một biết từ đâu móc ra được một cái bao tải to bẩn thỉu.

Không lâu sau, từ bên trong ngõ cụt bên cạnh trường Đại học Khoa học và Công nghệ thành phố S, một lão ăn mày đi ra, kéo theo một cái bao tải to.
Lưu Kinh Đào cùng với Trịnh Phàm đang nằm bất tỉnh nhân sự trong cái ngõ cụt đó, duy nhất chỉ có Tiêu Phàm không thấy, không ai biết nơi này đã xảy ra chuyện gì…
Tiêu Phàm cố hết sức mở hai mắt ra, cảm thấy đầu đau buốt, kèm theo từng hồi choáng váng chóng mặt, bụng lại buồn nôn trướng khí. Hắn muốn nôn nhưng miệng đắng lưỡi khô, đến cả nước cũng không thể nôn ra được.
Đang muốn lấy tay nâng trán thì lại phát hiện ra hai tay đã bị trói chặt, không thể động đậy.
Tiêu Phàm lại dùng sức giật ra, hắn phát hiện hai tay mình đã bị dây thừng buộc siết chặt.
Đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ mình đã bị bắt cóc rồi?
Tiêu Phàm giật mình nhìn cảnh vật lạ lẫm trước mắt. Đây không biết là nơi nào, cỏ dại mọc thành bụi, cây cối rậm rạp, mà hiện tại Tiêu Phàm còn bị trói vào một thân cây nhỏ.
Tiêu Phàm cảm thấy trong đầu khó chịu, bắt đầu cố hồi tưởng lại mọi chuyện trước khi hôn mê…
Ra ngoài… Giúp Cơ Hạo Hạo chuyển nhà… Trở về… Bị chặn lại… Bị đánh… Uống rượu… Hôn mê bất tỉnh…
Đúng rồi, mình bị đám người Lưu Kinh đánh!
Tiêu Phàm vốn tưởng đám người Lưu Kinh đánh một trận xả giận là xong, bản thân uống xong chút rượu liền ngất đi để không cảm thấy đau đớn, ngày hôm sau đi thẳng vào bệnh viện là xong xuôi mọi chuyện.
Nhưng mà với tình hình hiện tại, bọn họ muốn ném hắn ở nơi hoang vắng này tự sinh tự diệt rồi.
Trời ạ, có vẻ như mình đã đánh giá thấp mức độ tàn nhẫn của lũ học sinh rồi.
Cứ tưởng chúng chỉ động tay động chân cho hả giận, sẽ không làm hại đến tính mạng người khác là sẽ xong chuyện. Ai mà ngờ cuối cùng chúng nó lại chơi kiểu này, đây là muốn hắn đói chết ở nơi khỉ ho cò gáy này mà.
Tiêu Phàm cảm thấy vô cùng mệt mỏi, hốt hoảng kêu cứu: “Cứu mạng với! Có người không? Mau đến cứu tôi với…”
Âm thanh này có phần yếu ớt, khiến cho người ta cảm thấy người kêu cứu đang nửa sống nửa chết. Nhưng hồi đáp lại Tiêu Phàm chỉ có tiếng vọng lại của chính hắn.
Tiêu Phàm có chút tuyệt vọng, nếu nơi này thật sự không có người, vậy Tiêu Phàm chết chắc rồi.
Bất thình lình từ trên cây phát ra tiếng rì rào.
Tiêu Phàm trong lòng cả kinh, chẳng lẽ tiếng kêu của bản thân đã dẫn dã thú tới, Tiêu Phàm không muốn chết trong bụng dã thú, Tiêu Phàm lập tức trở nên yên tĩnh, mồ hôi lạnh chảy ròng trên trán.
Một bóng dáng nhảy xuống từ trên cây, dọa đến Tiêu Phàm im như thóc.
Tiêu Phàm nhìn bóng lưng khoác vải rách bẩn thỉu dơ dáy vừa xuất hiện trước mắt mình, không biết là người hay là khỉ, chợt nghe thấy một bài thơ cổ vang lên bên tai.
“Trượng kiếm hồng trần dĩ thị điên, hữu tửu bình bộ thượng thanh thiên. Du tinh hí đấu lộng nhật nguyệt, túy ngọa vân đoan tiếu nhân gian.”
(Dịch: Trường kiếm hồng trần đã là điên, có bình rượu bước đến thanh thiên. Du tinh diễn đấu cùng nhật nguyệt, say xưa nằm cười chốn dân gian.)
Ngâm nga theo bài thơ, người nọ xoay người lại.
Tiêu Phàm tập trung nhìn kỹ, người này thoạt nhìn lớn tuổi, toàn thân lôi thôi lếch thếch, bộ râu trên mặt có lẽ đã lâu lắm rồi chưa chăm chút, cực kì bù xù, thậm chí còn dính vào nhau từng mảnh từng mảnh, nhìn vào khiến người khác cảm thấy vô cùng khó chịu.
Nhưng Tiêu Phàm lại cảm thấy người này nhìn có chút quen mắt, hắn cố gắng hồi tưởng lại, bỗng nhiên nhớ ra gì đó, lớn tiếng kêu lên: “Là ông!”
Lão ăn mày có vẻ rất vừa lòng khi thấy gương mặt kinh ngạc của Tiêu Phàm, cho rằng đối phương nhận ra thân phận của mình từ vị thi hào kia, vì thế vô cùng đắc ý, ngửa mặt lên trời một góc bốn mươi lăm độ, vừa tươi đẹp vừa ưu thương ra vẻ trầm giọng nói: “Không sai, chính là ta.”
“Lão ăn mày gần cổng phía Đông đại học khoa học kỹ thuật thành phố S mau thả tôi ra đi, lần trước tôi từng bố thí cho ông chút tiền. Hiện tại tôi bị bắt cóc trói chặt ở đây, ông mau giúp tôi cởi trói đi.” Tiêu Phàm hốt ha hốt hoảng kêu lên.
Lão ăn mày nghe tiếng Tiêu Phàm nói, gân xanh trên trán nổi lên nhảy dựng, cực kì tức giận quát Tiêu Phàm một tiếng chói tai: “Im lặng!”
Tiêu Phàm bị giọng nói của lão ăn mày đột nhiên hung hăng kia chấn động đến lờ mờ, nhưng cũng dần im lặng.
Lão ăn mày bắt đầu làm bộ dáng thâm tình, ngâm nga: “Ngự kiếm Thừa Phong đến, trừ ma giữa đất trời, có rượu vui tự tại, không rượu sớm thành điên. Một hơi uống cạn Giang Hà, lại uống cùng nhật nguyệt, ngàn chén say không ngã, chỉ ta Tửu Kiếm Tiên.”
Sau đó lão ăn mày nhìn về phía Tiêu Phàm, vẻ mặt như thể chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Không sai, ta là đệ tử đời thứ 249 của Thục Sơn phái,
Lý Tiêu Sái, danh xưng Tửu Kiếm Tiên!”
Tiêu Phàm vừa nghe lão ăn mày bịa chuyện, thậm chí quên luôn cả chuyện mình đang bị trói, “Mẹ kiếp, ông tưởng tôi ngu hả? Thục Sơn phái, ông đang chơi Tiên Kiếm Kỳ Hiệp Truyền hả! Lý Tiêu Sái là cái gì, tôi chỉ nghe qua Lý Tiêu Dao thôi! Còn nữa, Tửu Kiếm Tiên tên là Tư Đồ Chung, ông tưởng tôi chưa chơi qua hệ liệt “Tiên Kiếm” hay sao mà còn lừa gạt! Còn những thứ ông tự đặt cho mình toàn là đồ nhái, sáng tạo hơn một chút có được không vậy…”
Tiêu Phàm liên tiếp châm chọc đến độ văng nước miếng đầy mặt lão ăn mày, Tiêu Phàm càng lớn tiếng, gân xanh trên đầu lão ăn mày càng giật mạnh hơn.
“Im miệng! Cái tên tiểu tử thối này, nói đủ chưa! Nếu không phải tối qua ta cứu ngươi, ngươi đã chết trong con hẻm đó rồi!” Lý Tiêu sái không ngờ thằng ranh này lại không có kiến thức như vậy. Các đại lão nhìn thấy “Tửu Kiếm Tiên” lão đều cung kính, quy củ, nào có như Tiêu Phàm dùng ngữ điệu vô cùng ghét bỏ chửi rủa châm chọc lão.
Tiêu Phàm nghe được lời của lão ăn mày nói, nhất thời sửng sốt, lẽ nào đúng là tối qua lão ăn mày trước mặt đã cứu mình từ tay bọn người Lưu Kinh?
Lão ăn mày nhìn thấy Tiêu Phàm đã yên tĩnh trở lại, lão cũng ngồi xuống, bắt đầu kể ra: “Ta thật sự là đệ tử đời thứ 249 của Thục Sơn phái, Lý Tiêu Sái, nhân xưng Tửu Kiếm Tiên. Lý Tiêu Sái là tên thật của ta, đệ tử đời thứ 249 của Thục Sơn phái cũng là thật. Còn về phần Tửu Kiếm Tiên, Tư Đồ Chung mà ngươi nói là Tửu Kiếm Tiên đời đầu, còn ta là Tửu Kiếm Tiên đời thứ hai mươi ba, trước ta ngoài Tư Đồ Chung còn có hai mươi mốt người từng được gọi là Tửu Kiếm Tiên.”
Tiêu Phàm không hề xét qua logic kì quái trong lời nói của lão ăn mày, vừa nghe đến “đời thứ hai mươi ba Tửu Kiếm Tiên”, liền bật cười hề hề nói: “Đời thứ hai mươi ba, ha ha, số đẹp, cực kì hợp với ông.”
Lão ăn mày vô cùng khó chịu bộ dạng ngốc nghếch của Tiêu Phàm, nổi giận mắng: “Cười cái rắm, bởi vì ngươi là người có duyên với ta, ta quyết định thu ngươi làm đồ đệ, như vậy ngươi chính là Thục Sơn phái, là đệ tử đời thứ hai trăm năm mươi, đồ ngốc (*) nhà ngươi đã hiểu chưa?”
(T/N: Ở Trung Quốc, hai trăm năm (205) còn có nghĩa là đồ ngốc, đồ đần.)

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất