Chương 147: Fan Apple
Bỗng dưng bị một lão ăn mày thần kinh mắng thành “đồ ngốc”, Tiêu Phàm thiếu chút nữa đã nổi giận, tuy Tiêu Phàm vốn không tin mấy lời nói xằng nói bậy của lão ăn mày này, nhưng vẫn thuận theo logic của hắn nói tiếp: “Ông làm sao biết được tôi là người có duyên với ông?”
“Bởi vì ta biết đoán mệnh!” Lão ăn mày vô cùng thần bí, tự hào nói.
“Ông không phải cũng giống mấy tay lừa đảo “Trại Bán Tiên” cầm mấy miếng vải rách giúp xem tướng tay xem tướng mạo chứ?” Tiêu Phàm sửng sốt khi nghe câu trả lời của lão, đoán mệnh mà cũng nói ra được, lão có thể đáng tin hơn chút được không, giờ đã là năm 2990 rồi, còn dám lấy đoán mệnh ra lừa dối hắn.
Ai mà ngờ câu trả lời của lão ăn mày lại khiến trong lòng Tiêu Phàm cả kinh, thiếu chút nữa cho rằng lão biết Đọc Tâm Thuật.
“Bây giờ đã là năm 2990 rồi, ai lại còn xem tướng tay xem tướng mạo đoán mệnh? Bây giờ chúng ta đoán mệnh bằng cái này!”
Vừa nói, lão ăn mày lập tức thò tay vào trong đống quần áo nhếch nhác, dùng sức mò mẫm. Tiêu Phàm hoài nghi lão có lôi ra thứ dơ bẩn gì đó.
Sau khi lão ăn mày mò được vật đang tìm, vô cùng mạnh mẽ kéo vật đó từ trong quần áo ra, khinh bỉ nhìn Tiêu Phàm.
Lúc lão ăn mày cầm vật trong tay vung về phía mặt của Tiêu Phàm, Tiêu Phàm sợ có gì đó dơ bẩn sẽ văng đến trên mặt mình, hắn nhắm mắt tránh sang một bên.
Khi Tiêu Phàm mở mắt nhìn vật trong tay lão ăn mày, trong lòng vô cùng chấn động, hận không thể ngay lập tức cướp vật trong tay lão vào trong lòng mình, cũng chẳng còn ngại đồ vật của lão ăn mày nhếch nhác dơ bẩn nữa.
“Mẹ kiếp! Có nhầm không vậy, “Tuyết Lê 9S”, còn là bản mới! Đến điện thoại của ăn mày cũng không sánh được, ông bảo tôi chịu sao nổi!”
Lúc Tiêu Phàm nhìn thấy lão ăn mày mặc quần áo rách rưới đang đứng ở trước mặt lôi chiếc điện thoại Iphone từ trong túi quần ra thì kinh ngạc đến mức không ngậm được miệng lại, cảm giác này giống như một tên béo tròn ục ích, cực kì xấu xí đang dùng bàn tay nung núc mỡ của mình mà vuốt ve một mỹ nữ châu Âu tóc vàng mắt xanh, sự đối lập giống như vậy rất là kích thích thị giác.
Iphone là điện thoại di động đắt tiền nhất, tính năng tối ưu nhất, sử dụng tốt nhất.
Đương nhiên những điều đó cũng không phải là điểm đặt biệt nhất của điện thoại Iphone, điều đặt biệt nhất là nó có thể nhận diện được người sở hữu điện thoại.
Nghĩ thử đi, quay lại thời điểm điện thoại Iphone sử dụng chức năng mở khóa bằng cách nhận diện con ngươi mắt (năm 2990, kĩ thuật mở khóa dùng trong điện thoại là thông qua việc nhận diện con ngươi mắt của người sử dụng để mở khóa), cái kiểu dùng đôi mắt nhìn về phía điện thoại Iphone, thật sự là cực kì đẹp trai.
Vì thế cho nên những người trẻ tuổi hay đi tán gái đều muốn bán thận mua Iphone, cũng vì như vậy mà Iphone còn được gọi là “thận cơ*”.
*thận cơ: ngôn ngữ mạng của TQ, có thể hiểu là máy móc bằng thận.
Tiêu Phàm suy nghĩ trong đầu, thế giới này thực sự quá đáng sợ, một lão ăn mày cũng có thể sử dụng Iphone, mà còn là Iphone 9S mới nhất, chuyện này quả thật là quá vô nhân tính rồi.
Tiêu Phàm bắt đầu hối hận, ngày đó mình vì thương người mà bố thí cho lão ít tiền lẻ, một lão ăn mày có thể sử dụng Iphone 9S thì làm sao có thể thiếu chút tiền đó được cơ chứ?
Tiêu Phàm cảm thấy lần bố thí đó quả thật là lãng phí to lớn nhất đối với tình hình kinh tế của chính mình.
Nghĩ lại bản thân mình chỉ xài điện thoại Soyes mà còn chê mắc, Tiêu Phàm cảm thấy cực kì tự ti.
Lão ăn mày đối với sự hâm mộ của Tiêu Phàm cực kì hài lòng, nghĩ thầm lúc nãy con còn dùng ánh mắt xem thường ta, hiện tại đã biết sự lợi hại của ta rồi chứ: “Bây giờ, những người xem tướng bọn ta đều dùng công nghệ cao như thế này, không còn ai xem chỉ tay hay nhìn tướng mạo như mấy phương pháp cổ lỗ sỉ ngày xưa nữa.” Lão ăn mày cẩm Iphone 9S trong tay kiêu ngạo nói với Tiêu Phàm đang đứng trước mặt: “Ngày đó ta đã tính ra hôm nay ta sẽ gặp người hữu duyên kế thừa y bát* của ta, cũng chính là con, vì vậy ta đã từ chối đi bày ba cái trận pháp, bốn bữa tiệc mà đến trước cổng chính của Đại học khoa học và công nghệ thành phố S chờ con, kết quả là con thật sự đã xuất hiện, cho nên ta mới nói dùng di động tính chắc chắn là chuẩn rồi.”
*kế thừa y bát: ý là đệ tử chân truyền, ai xem nhiều kiếm hiệp sẽ biết.
Cái gì vậy trời, lão ăn mày nói có mấy câu, mà đã thấy cực kì hoang tưởng rồi, ói cũng ói không xong.
Trước tiên bỏ qua việc tại sao lão ăn mày nghèo túng như thế này lại có thể sử dụng Iphone 9S, mà là việc xem tướng thì làm sao có thể liên quan đến việc sử dụng công nghệ cao?
Hơn nữa lão còn nói cái gì, từ chối đi bày ba cái trận pháp, bốn bữa tiệc, không ngờ lão ăn này này còn bận rộn đến như vậy, vì mình mà điều chỉnh hành trình của ông ta, từ chối nhiều việc đã lên kế hoạch.
Lại còn chạy đến trước của chính của Đại học khoa học và công nghệ Thành phố S chờ hắn nữa, nghe mùi đã cảm thấy biến thái quá rồi!
Cái người này có phải là một kẻ thần kinh hay không vậy, tại sao ta không chơi “Tân sinh”, không ở trong Ác Ma Trận Doanh cũng có thể gặp phải loại quái nhân này cơ chứ.
Lão ăn mày nhìn thấy sự nghi ngờ của Tiêu Phàm, trong lòng vô cùng khó chịu: “Ta biết ngay là con không tin mà, vậy thì bây giờ ta sẽ thể hiện cho con xem!”
Nói xong, lão ăn mày giơ tay ra, tỏ vẻ thoải mái rút Iphone 9S tinh xảo kia ra, nhìn về phía nó, mở khóa!
Tiêu Phàm nhìn dáng vẻ của lão ăn mày, cố kìm nén sự không thoải mái của mình.
Một màn hình ảo của Iphone 9S lập tức xuất hiện trên không gian trước mặt.
Tiêu Phàm nhìn thấy lão ăn mày tìm rồi nhanh chóng nhấn xuống chọn một ứng dụng tên là “Toán Càn Khôn” trong một đống ứng dụng lộn xộn đủ các loại trong giao diện điện thoại, sau đó đưa về phía Tiêu Phàm chụp “tách…tách…” một lúc.
Một chuỗi kí tự xuất hiện trên màn hình ảo trên không của Iphone 9S…
Tiêu Phàm nhìn rõ được một nửa các kí tự trên xong, trong lòng không nhịn được mà gào thét!
“Ngươi có hai con mắt, một cái lỗ mũi, hai lỗ tai và một cái miệng.”
Cái gì thế này, người bình thường đều như vậy không phải sao, đây là phần mềm chuyên nghiệp mà ngươi thường xuyên dùng để xem tướng đó hả, đa dạng thêm chút nữa là vầng trán cao, rộng, đầy đặn,
Dái tai rủ xuống, xương gò má cao, cằm mượt mà, mặt mày duyên dáng, ấn đường có màu đen, lông mày nhợt nhạt, nếu dùng từ ngữ chuyên nghiệp để phân tích thì có nghĩ là sắp chết đó!
“Nhìn ngươi có hai con mắt, một cái lỗ mũi, hai lỗ tai và một cái miệng” lời nói vô căn cứ như vậy, ai sẽ tin ngươi chứ!
“Nửa đời trước của thí chủ trôi qua khá bình thản, gần đây thì lại gặp được đại kì ngộ, làm cho vận mệnh có một bước ngoặc lớn, nếu tương lai vẫn có thể giữ được bản tâm của chính mình, vượt khó tiến lên, chắc chắn tiền đồ sẽ như gấm, có điều bởi vì vận khí quá vượng, phạm phải đào hoa, mệnh cung không cô, tất nhập Tu La, cẩn thận hư thận.”
Tại sao nửa câu sau lại giải thích chuyên nghiệp đến như vậy, đây là phần mềm quỷ quái gì vậy!
Tiền đồ như gấm, ai da, cái này ta thích!
Còn câu sau có ý gì? Ý nói ta nhập Tu la sao? Giỡn à, nhập Tu La thì coi như là đại kiếp nạn rồi, quả thật chính là phúc khí của FA, có dùng được đâu mà hại thận.
“Nhìn thấy chưa, trên đó nói là con gặp được đại kỳ ngộ, làm cuộc đời chuyển biên một bước ngoặc lớn chính là nói đến việc gặp Lý Tiêu Sái “Tửu Kiếm Tiên” đại danh đỉnh đỉnh là ta đây.” Lão ăn mày đứng trước mặt Tiêu Phàm ngẩng đầu ưỡn ngực cực kì tự tin nói.
Nhưng trong lòng Tiêu Phàm lại cảm thấy bước ngoặc lớn của cuôc đời mình và đại kỳ ngộ đó phải là mở ra Server “Tân sinh”, có điều chính mình lại xui xẻo bị phân vào Ác Ma Trận Doanh, thật sự có thể gọi là kỳ ngộ sao?
“Có điều sau này con lại phạm phải mệnh đào hoa, điều này thật sự khiến người ta mơ ước, chậc chậc, có điều tiểu tử nhà ngươi chớ có đắc ý, số kiếp đào hoa theo một ý nghĩa nào đó mà nói thì chính là số kiếp đáng sợ nhất.” Lão ăn mày hiếm khi ăn ngay nói thật, khiến cho Tiêu Phàm cũng sững sờ.