Chương 149: Trở Về
Fan Soyes rất tức giận.
Người bình thường vốn không thích tính cách mấy vị nhà giàu, thấy fan Iphone bọn họ luôn huênh hoang đã chẳng dễ chịu gì, bây giờ vất vả lắm mới có thể giả vờ khí chất: “Nhìn vào ánh mắt của tôi! Hút hồn!”. Fan iphone bọn họ còn tới kiếm chuyện. Đúng là chỉ có thể nhịn chứ không thể chịu nhục!
Cuộc chửi rủa giữa Iphone cùng Soyes cứ như vậy mà mở ra, từ đó về sau Iphone và Soyes quyết không đội trời chung.
“Ngươi là fan Soyes?” Lão ăn mày híp mắt quay sang nhìn Tiêu Phàm nói.
Có lầm không vậy! Ông ta thật sự là fan lâu năm của Iphone sao? Đã già thế rồi mà vẫn “Trẻ trâu” như vậy!
“Không phải!” Tiêu Phàm không chút suy nghĩ mở miệng phản bác. Hai tay hắn giờ còn bị trói không cử động được, nhỡ chút nữa bị lão già biến thái đem nỗi căm ghét fan Soyes trút lên người hắn thì biết tính sao.
“Vậy tại sao ngươi lại dùng điện thoại Soyes?” Lão ăn mày hoài nghi nhìn Tiêu Phàm hỏi.
“Ông tưởng rằng tôi muốn dùng sao? Tôi không có tiền! Tôi mà có tiền thì sớm đã mua Iphone giống ông rồi! Điện thoại Soyes này chậm như vậy, tín hiệu cũng không tốt nữa!” Tiêu Phàm cẩn thận giải thích.
Lão ăn mày vừa nghe xong, mặt mày hớn hở trong nháy mắt: “Phải đấy! Ta đã nói mà! Chỉ có điện thoại Iphone là tốt thôi! Soyes chỉ là thứ đồ chơi vớ vẩn!”
Vừa nói lão ăn mày vừa hung hăng ném phăng chiếc Soyes 4 của Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm ngoài mặt ra vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng thì không ngừng gào thét! Mẹ kiếp! Có nhầm không vậy! Nhỡ ném hỏng thì sao! Con Soyes 4 này cũng thứ ta mua từ tiền của mình mà!”
Sau đó lão ăn mày nhặt chiếc điện thoại của Tiêu Phàm lên rồi nói với hắn: “Nên đổi đi! Con điện thoại di động này rách nát lắm rồi!”
Tiêu Phàm cố nén kích động để không xông lên đánh cho lão một trận, run rẩy nói: “Không có tiền!”
Lão ăn mày chẳng bận tâm điều đó, cầm chiếc Soyes 4 hướng về phía Tiêu Phàm, ra hiệu cho Tiêu Phàm mở khóa.
“Nhìn…” Tiêu Phàm vừa nói một chữ “Nhìn” đã lập tức im miệng ngay, suýt chút nữa theo thói quen đọc ra câu phá giải mà fan Iphone ghét nhất.
“Hử?” Lão ăn mày nhíu mắt lại lần nữa.
“Tôi muốn nói chiếc điện thoại di động này kém quá! Ông cầm xa như vậy! Tôi không nhìn thấy bộ phận cảm ứng, lát nữa sợ không mở được.”
Lúc này lão ăn mày mới đưa chiếc Soyes 4 lại gần Tiêu Phàm một chút.
Sau khi mở khóa, lão ăn mày cầm chiếc Iphone 9S ngồi bên cạnh Tiêu Phàm với con Soyes 4, lão bỏ mặc Tiêu Phàm một bên, thật không biết đang làm cái gì.
Sau một hồi, lão ăn mày quay người lại nói với Tiêu Phàm: “Nhận diện tròng đen”.
“Ok!”
“Nhà ngươi ở đâu?”
“Ví tiền của ngươi đâu?”
Giờ Tiêu Phàm tựa như cá nằm trên thớt, chỉ có thể thành thật trả lời.
Lão ăn mày duỗi cánh tay bẩn thỉu của mình ra sờ người Tiêu Phàm trước ánh mắt khiếp sợ của hắn, sau đó móc ra ví tiền của Tiêu Phàm, rút sạch tiền rồi nhét lại mấy đồng tiền lẻ vào trong ví: “Được rồi! Chỗ tiền thừa còn lại đủ để ngươi bắt xe từ đây về nhà.”
“Này! Ông có nhầm không vậy? Một lão dùng Iphone 9S mà còn cướp một kẻ nghèo kiết xác như tôi!”
“Ăn cướp?! Ngươi đừng nói khó nghe như vậy chứ! Ta như vậy sao có thể gọi là ăn cướp! Đây là học phí để ngươi gia nhập Thục Sơn phái của chúng ta. Coi như ta và ngươi có chút nhân duyên nên chỉ thu một chút xíu! Ngươi gọi cái rắm!”
Vừa nói lão ăn mày vừa hết sức ghét bỏ đem chiếc Soyes 4 cùng ví tiền của Tiêu Phàm nhét lại vào trong túi quần hắn.
“Chương trình học tuyệt kỹ của Thục Sơn phái ta đã chuyển vào điện thoại di động của ngươi rồi! Bây giờ thứ tuyệt nhất trong điện thoại ngươi chính là cái App kia! Được rồi! Giờ xong việc rồi! Từ giờ trở đi ngươi chính là đệ tử đời thứ 250 của Thục Sơn phái. Ta đi trước đây! Nhìn giờ này chắc vẫn kịp một ván.” Lão ăn mày nghĩ nghĩ sau đó lấy đống tiền trong ví Tiêu Phàm ra: “Vừa hay kiếm được thêm chút thu nhập, có thể vui chơi một trận. Nhóc con! Hữu duyên gặp lại!”
Bà mẹ nó! Lại là app! Ông đừng nói với tôi là ông lấy chỗ tiền đó để đổi phần mềm ứng dụng điện thoại đấy chứ? Hơn nữa, tiền của tôi không phải để cho ông đi đánh cược!
Chẳng lẽ ông ta thật sự bị tâm thần ư?
Trong lúc Tiêu Phàm đang điên cuồng chửi thề trong lòng thì lão ăn mày đã hóa thành một trận gió biến mất ngay trước mặt hắn.
“Hở?” Tiêu Phàm bối rối.
“Ơ này! Ê! Này!”
“Này! Ông còn chưa cởi trói cho ta đâu! Ông muốn đi đâu vậy!” Tiêu Phàm hốt hoảng hét lên.
“Đợi một lúc dây thừng sẽ tự động buông ra.” Tiếng hồi âm vang vẳng tựa như truyền đến từ nơi rất xa…
Trường đại học Khoa học và Công nghệ thành phố S là một trường học nổi tiếng, kiến trúc trong trường dĩ nhiên không thể không có thể diện được, bất luận là cao thấp lớn bé, giảng đường hay kí túc xá đều được chú ý việc thiết kế và bố trí, khắp nơi tràn đầy hơi thở hiện đại, nhưng lại có một nơi ngoại lệ…
Đây là một cánh rừng nhỏ u nhã tĩnh mịch của đại học Khoa học và Công nghệ thành phố S, cành lá rậm rạp tươi tốt, bên tai thỉnh thoảng nghe thấy vài tiếng chim hót, làm cho cánh rừng này có thêm vài phần sức sống.
Một tòa nhà phỏng theo phong cách cổ nằm ở chính giữa cánh rừng này, chim chóc trong rừng sẽ thỉnh thoảng đậu trên ngói lưu ly nghỉ một chốc, chích chích chi chi kêu lên một hồi rồi lại lần nữa bay lên, biến mất trong rừng.
Thoạt nhìn phong cách của tòa nhà rất xưa cũ, thật ra thì cũng rất mới, cùng so sánh với nhiều công trình kiến trúc hiện đại khác có vẻ vô cùng đặc biệt, cũng mang một nét đặc sắc riêng.
Phía trên cửa chính của tòa nhà có treo một tấm bảng gỗ, trên tấm bảng hiệu đề ba chữ “ CLB Võ Thuật”, nét bút cứng cáp hữu lực, nước sơn vàng tươi tắn, đường nét khắc sâu, trông có vẻ khí phách không gì sánh được.
Trong một căn phòng, trên tường treo ngay ngắn một số bức tranh phong cảnh, một vài tách trà nhỏ được đặt tùy ý trên bàn trà bằng gỗ, trà xanh ngâm trong nước nóng, hơi nước trong suốt lượn lờ bay lên.
Một anh chàng nam tính đẹp trai đang ngồi xếp bằng, dáng người ngay thẳng, một dấu răng mới tinh giống như giễu cợt nghịch ngợm hạ xuống cánh tay của chàng trai đó, người này không phải là cao thủ Thông Bối Quyền Trịnh Phàm thì còn có thể là người nào nữa chứ.
Cách phía sau lưng Trịnh Phàm một khoảng, có một gã nam sinh khác mặt mũi sưng vù cũng đang ngồi xếp bằng, thân thể hơi nghiêng, dường như không chịu nổi việc ngồi lâu, cảm thấy không khỏe, thân thể lặng lẽ lung lay một chút.
Người này hai vành mắt đen ứ máu nhìn không ra khuôn mặt lúc đầu chính là bạn học Lưu Kinh Đào bị Tiêu Phàm thi triển “Thay đổi hoàn toàn diện mạo quyền”, hiện tại gã cũng không còn có phần phách lối nào nữa mà tựa hồ nghiêm túc như đang gặp mặt trưởng bối, ngoan ngoãn ngồi sau lưng Trịnh Phàm.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Một giọng nữ thanh thúy theo làn khói từ ly trà xanh bay về hướng Trịnh Phàm.
“Chúng tôi bị một người đàn ông ngoài trường đánh.” Trịnh Phàm không kiêu ngạo, không siểm nịnh trả lời, Lưu Kinh Đào nghe thấy hai chữ “bị đánh”, thân hình run run, tựa hồ vết thương trên mặt lại đau đớn hơn một chút.
“Thế sao? Người phương nào? Vậy mà có thể đánh được cậu?”
Nghe được câu trả lời của Trịnh Phàm, cô gái mặc cổ trang xoay người lại, buộc mái tóc thành hình đuôi ngựa, khẽ vuốt nhẹ một cái, lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp anh khí trước mặt Trịnh Phàm.
Cặp mắt của cô gái kia hơi nghiêng, đảo qua hai người Trịnh Phàm và Lưu Kinh Đào, Trịnh Phàm và Lưu Kinh Đào đối mặt với khuôn mặt xinh đẹp của cô gái cùng đôi mắt động lòng người này liền không tự chủ được mà đỏ mặt.
Lúc cô gái nhìn qua dấu răng tùy ý mà khắc sâu trên tay Trịnh Phàm và khuôn mặt như đầu heo của Lưu Kinh Đào thì nhịn không được bật cười, nụ cười xinh đẹp như đóa hoa vừa nở rộ, khiến cảnh vật xung quanh giờ đây đều có vẻ ảm đạm thất sắc. <>
“Từ vết thương của các cậu, xem ra hắn ta đánh không có chiêu thức gì, thật là lưu manh, Trịnh Phàm, đừng nói với tôi, cậu ngay cả một tên lưu manh cũng đánh không lại nhé.” Cô gái cười hì hì rất mê người nhìn Trịnh Phàm, nói.
Trịnh Phàm nhớ lại lúc hắn quyết đấu cùng Tiêu Phàm, sau khi đánh ra một quyền toàn lực liền chẳng hiểu tại sao mất đi tri giác, nghĩ thầm chắc là bị Tiêu Phàm dùng thân pháp cổ quái nhanh chóng thừa cơ đánh choáng.