Chương 151: Gió, Theo Ta Động (1)
“Phái Thục Sơn giáo dục bắt buộc 9 năm” là thứ phái Thục Sơn chúng ta dùng để nghênh đón thời đại mới, một phần mềm giáo dục mang phong cách tiên gia của phái Thục Sơn được nghiên cứu ra trong kế hoạch “Niềm hy vọng mới của Thục Sơn”.
Chỉ đệ tử gia nhập phái mới có thể có ứng dụng này, không thể xóa bỏ, không thể chia sẻ, chỉ có cấp bậc trưởng bối trong phái mới có quyền hạn tiến hành phân phối ứng dụng này.
Cho nên con đã biết sự quý giá của ứng dụng di động này rồi đi, ngày thường nhất định phải chăm chỉ học, đừng lãng phí sự dụng tâm lương khổ của ta.
Hiện nay con người khai thác chẳng chút kiêng dè, không hề biết tiết chế, môi trường bị hủy hoại nghiêm trọng, nguyên khí đất trời trở nên mỏng manh, vì thế cho nên con càng phải chăm chỉ luyện tập tuyệt kỹ tu hành của phái Thục Sơn này hơn.
Tuy nói tên phần mềm là “Phái Thục Sơn giáo dục bắt buộc 9 năm” nhưng mà với hoàn cảnh tu luyện hiện nay, cũng không biết con luyện 9 năm có thể luyện ra công phu gì không, dù sao tài nguyên khan hiếm, nguyên khí mỏng manh, con muốn luyện thành bước khởi đầu cũng đã tương đối khó khăn rồi.
Nhưng không nên nản chí, tu hành phải kiên trì bền bỉ mới có thể đạt được thành tựu.
Mặc dù trong túi sư phụ không có gì quý giá, không có đan dược gì có thể giúp con, nhưng con đi theo Lý Tiêu Sái ta, lúc nhập phái liền lướt qua tầng cấp đệ tử bình thường thăng lên thành đệ tử nhập thất của phái Thục Sơn, cũng xem như rất có mặt mũi.
Mong ngày nào đó sư đồ chúng ta có duyên gặp lại, con có thể học thành tài, đừng nhớ nhung.
…
Lão ăn mày lưu lại những lời này ý là dù cái thứ “Phái Thục Sơn giáo dục bắt buộc 9 năm” không đáng tin này có là thật đi nữa nhưng mà với tình trạng hoàn cảnh như hiện tại, Tiêu Phàm có luyện 9 năm cũng chả ra cái cóc khô gì cả.
Tiêu Phàm xem đến đây, tâm tình thực sự hỏng bét, về phần cái gì mà thể diện đệ tử nhập thất của phái Thục Sơn gì gì đó, hoàn toàn không dùng được có được không vậy.
Nếu Tiêu Phàm ở trên đường phố nói “Tôi là đệ tử nhập thất của phái Thục Sơn, Tiêu Phàm!” Chỉ cần vừa nói xong, phỏng chừng không bao lâu đã bị người ta báo cảnh sát bắt lại, từ đó về sau bệnh viện tâm thần lại nhiều hơn một bệnh nhân rồi.
“Phiền muốn chết!” Tiêu Phàm ngồi ở trên giường, nắm tay tùy ý đánh lên chăn mềm một cái, tìm một tư thế thoải mái nằm xuống.
Bỗng nhiên trong đầu thoảng qua thân ảnh mau lẹ nhảy từ trên cây xuống của lão ăn mày, còn có tốc độ rời đi như gió của lão, cẩn thận ngẫm nghĩ, nhất thời trong lòng cảm thấy bản lĩnh của lão ăn mày này vô cùng không hợp lý. <>
Thế là, Tiêu Phàm lại quỷ thần xui khiến cầm “Soyes 4” lên nhìn.
“Chương trình học cơ bản của phái Thục Sơn: tập võ, luyện khí, dưỡng thần, nhìn thật giống là như thật vậy.” Tiêu Phàm nhìn ba hạng mục này, lẩm bẩm.
Luyện khí, luyện cái rắm ấy mà khí, Tiêu Phàm gần đây đầy mình đều là khí (tức giận), còn cần luyện?
Dưỡng thần, Tiêu Phàm ngáp một cái, quả thật là cần dưỡng thần, bất quá bây giờ cũng là thời gian nên nhắm mắt nghỉ ngơi rồi.
Tập võ, bất luận là ai, chỉ cần là đàn ông đều sẽ cảm thấy hứng thú với hạng mục này.
Tiêu Phàm hơi hăng hái một chút, mở ra chương trình học cơ bản chọn mục tập võ.
“Oh shit! Thuật ngự kiếm!” Tiêu Phàm sợ hãi than một tiếng, cũng không phải cảm thấy khiếp sợ đối với chiêu bài kiếm pháp của phái Thục Sơn mà là cái phần mềm “Phái Thục Sơn giáo dục bắt buộc 9 năm” này lại lần nữa khiêu chiến năng lực chịu đựng của Tiêu Phàm.
Chỉ thấy bên trái hình ảnh có vài nét mực đen viết ba chữ “Thuật ngự kiếm”, ở chỗ trống của hình ảnh có một người đang đoan đoan chính chính múa một bộ kiếm pháp mơ hồ.
Lúc này Tiêu Phàm đã hoàn toàn không có cách nào phân ra bất kì lực chú ý gì đến nghiên cứu bộ “Thuật ngự kiếm” này nữa, mà đã hoàn toàn vị người đang múa kiếm hấp dẫn, người múa kiếm không phải là tiên nữ thoát tục gì, cũng không phải là diễn viên xinh đẹp, nói chính xác hơn, người múa kiếm này thật sự được cho là người sao?
Đương nhiên Tiêu Phàm có thể xác định hắn ta không phải thần, cho nên vì vậy tạm thời coi như là “người” vậy.
Người này toàn thân đen kịt lại không thể hiện ra sự thâm trầm nghiêm túc mà màu đen nên có, trái lại làm cho người ta cảm thấy một loại cảm giác khiêu thoát vô cùng, hoát bát vô cùng, một thanh thanh quang bảo kiếm được hắn múa hổ hổ sinh phong, mỗi một nhát chém, đâm, điểm, lướt đều thật phóng khoáng.
Nhưng Tiêu Phàm vẫn không cách nào sinh lòng ngưỡng mộ nổi, bởi vì cái tên đang múa kiếm kia Tiêu Phàm thật sự rất quen thuộc, nó có một cái tên rất thông tục, chính là… người diêm.
Tiêu Phàm nhìn chằm chằm vào tên người que đáng yêu đang múa kiếm ở trong video mà khó thể bình tĩnh được.
Lúc đầu, khi chơi “Tân Sinh” vậy mà bị đưa vào trận doanh Ác Ma, Tiêu Phàm vẫn ứ đọng sự khó chịu ở trong lòng. Lần này đang muốn ra ngoài giải sầu vậy mà hắn gặp một series những chuyện dở hơi, cuối cùng lại trở thành đệ tử Thục Sơn và được một cái app “Chín năm giáo dục bắt buộc của phái Thục Sơn” nữa, khi mở lên lại là do một tên người que dạy mình luyện kiếm, làm sao Tiêu Phàm có thể chịu đựng được nữa chứ?
Tiêu Phàm cảm thấy từ khi mình mở cái app dở hơi “Chín năm giáo dục bắt buộc của phái Thục Sơn” thì tâm trạng của mình rất không ổn định, lửa giận càng ngày càng lớn, Tiêu Phàm hoài nghi là cứ như vậy có khi mình sẽ tiến vào thời kỳ mãn kinh sớm hay không nữa.
Nhìn lại thấy người que vẫn đang múa kiếm, Tiêu Phàm không nhịn được nữa gào lên.
Đùa ông đây à? Nói thế nào thì Thục Sơn cũng là một danh môn đại phái mà, làm một cái video mà lại đơn sơ như vậy sao? Ít nhất cũng phải mua lấy cái máy quay, rồi làm cái video dạy học cho chính xác chứ? Dù không mời được minh tinh điện ảnh tới thì ít nhất cũng phải dùng đệ tử của mình làm mẫu chứ? Tại sao lại là tên người que này? Đùa nhau sao?
…
Thế là Tiêu Phàm vừa mắng, vừa nằm quan sát cái video “Series người que dạy học Ngự Kiếm thuật của Thục Sơn” này, sau khi người que nhảy nhót một trận thì tập 1 của chương trình học Ngự Kiếm thuật trong chương trình học võ đã kết thúc.
Tiêu Phàm vốn định xem cái video này như là một đoạn hoạt hình mà xem hết, thế nhưng sau khi xem xong thì Tiêu Phàm lại có cảm giác kỳ lạ…
Hắn hơi nghi ngờ, nói thầm: “Tên người que này, có điều gì đó là lạ nha…”
Thế là Tiêu Phàm lại cầm “Đại Đậu 4” phát lại vài lần tập 1 của chương trình học Ngự Kiếm thuật.
Sau khi xem mấy lần thì có chuyện thần kỳ xảy ra…
Trong đầu Tiêu Phàm xuất hiện một người tí hon mặc đạo bào đã bị giặt tới hơi trắng, tóc tết lên và có một cây trâm gỗ đào cắm vào, trong tay cầm một thanh kiếm sắc bén đang múa lên những chiêu kiếm mà người diêm vừa nãy biểu diễn.
Nhìn kỹ lại thì người tí hon trong đầu hắn giống hệt với hắn, chỉ là khuôn mặt không linh động nhìn rất ngu ngốc.
Mà động tác của nó rất giống với những động tác của người que, không sai chút nào.
Thấy được việc thần kỳ này thì Tiêu Phàm ngưng lại việc chửi thầm, thả xuống chiếc “Đại Đậu 4” trong tay, đứng dậy rồi đi tới phòng bếp, lấy tới chày cán bột dài khoảng cánh tay. Hắn muốn thử xem uy lực của Ngự Kiếm thuật trong “Chín năm giáo dục bắt buộc của phái Thục Sơn” sẽ như thế nào.
Còn chày cán bột ở đâu ra và vì sao chỗ ở Tiêu Phàm lại có chày cán bột cơ chứ?
Thực ra thì trong phòng của dân kỹ thuật thì có đồ vật nào cũng là bình thường, dù cho vật đó kỳ lạ tới đâu cũng vậy.
Tiêu Phàm cũng không có kiếm, chỉ có cái chày cán bột này cầm thuận tay với khá giống kiếm là dùng được thôi. Còn cái chày cán bột này là do lúc trước Tiêu Phàm muốn tự mình làm mì nên đã mua nó.
Tiêu Phàm thầm nghĩ, mặc dù Ngự Kiếm thuật là kiếm pháp nhập môn của Thục Sơn nhưng đối với người phàm thì nó chính là tuyệt thế thần công.
Nếu không thì đâu có câu chỉ cần học một phần nhỏ tuyệt kỹ của Thục Sơn là có thể ngạo tiếu võ lâm, học được một nửa là có thể tung hoành Tam giới chứ.