Ác Ma Doanh Địa

Chương 152: Gió, Theo Ta Động (2)

Chương 152: Gió, Theo Ta Động (2)

Nếu thật sự tập được Ngự Kiếm thuật thì Tiêu Phàm không cần dùng cái Sở trường Thân sĩ với uống rượu cũng có thể bảo vệ mình trong đời thực, nếu lại gặp bọn xấu như Lưu Kinh Đào thì cũng sẽ không xảy ra những chuyện giống như hôm nay.
Cho nên Tiêu Phàm vẫn rất hi vọng vào Ngự Kiếm thuật, kể cả nó không dùng được trong đời sống thì ít nhất nó cũng là một bộ kiếm pháp.
Khi Tiêu Phàm mới chơi “Tân Sinh” thì cũng muốn lên mạng tìm một bộ kiếm pháp tới học tập, chỉ đáng tiếc là bây giờ là thời đại khoa học kỹ thuật phát triển, ở những năm 2990 thì vũ khí lạnh đã xuống dốc, kiếm pháp cũng không tìm thấy một bộ nào cả.
Nếu Tiêu Phàm có thể học được bộ kiếm pháp này thì năng lực tác chiến của Tiêu Phàm ở trong game sẽ tăng lên nhiều.
Dù sao thì trong trò chơi Tiêu Phàm chỉ dựa vào tốc độ và tính linh hoạt cao tới chiến đấu, khi gặp phải cao thủ như Tiểu Sửu Hoàng thì sẽ rất khó chống lại, nếu khi đó mà có kiếm pháp thì sẽ không bị đánh thảm như vậy.

Tiêu Phàm cũng không nghĩ nhiều nữa, đưa tay ra phía trước, chày cán bột chỉ thẳng về phía trước.
Tình cảnh nhìn qua hết sức buồn cười, bộ quần áo mà Tiêu Phàm đang mặc có vẻ như dở dở ương ương thế nhưng ánh mắt của hắn lại rất sắc bén, giống như ánh kiếm của phái Thục Sơn vậy.
Cửa sổ của phòng Tiêu Phòng đang mở rộng, theo động tác của Tiêu Phàm thì có từng đợt gió thổi tới, đèn tín hiệu của điện thoại vừa mở Ngự Kiếm thuật cũng sáng lên…
Tiêu Phàm rất tập trung múa kiếm y hệt như người tí hon ở trong đầu mình, không muốn sai lầm chút nào.
Theo bước chân di động thì tốc độ của Tiêu Phàm tăng rất nhanh.
Động tác trên tay cũng không ngừng, dùng chày cán bột sử dụng đâm, chém, quét rất thuần thục, không giống như là người mới tập.
Đâm trái! Đâm phải! Quay trái đâm! Quay phải đâm! Đâm bụng!
Theo từng chiêu từng thức của Tiêu Phàm thì gió càng thổi càng lớn, những trang giấy để trên bàn cũng bị gió thổi bay phấp phới.
Tiêu Phàm cảm nhận được từng cơn gió lùa qua người mình thì thấy hơi kinh hãi, chẳng lẽ Ngự Kiếm thuật của phái Thục Sơn là hàng thật sao? Như vậy thì mình kiếm lớn rồi!
Thế nhưng mà không phải nói rằng nguyên khí thiên địa hiện nay rất mỏng manh, rất khó luyện thành tuyệt kỹ của Thục Sơn sao? Tại sao ta chỉ cần luyện một chút mà đã có gió bay vù vù rồi?
Chẳng lẽ ta là thiên tài trăm ngàn năm không gặp được của Thục Sơn? Chỉ mới luyện tập cơ sở kiếm pháp của Thục Sơn cũng có thể làm trời đất thay đổi, gió nổi mây vần sao?
Tiêu Phàm càng nghĩ càng vui vẻ, múa chày cán bột càng lúc càng nhanh.
Mà gió lớn từ bên ngoài thổi vào trong phòng càng ngày càng lớn, thậm chí còn mang theo cả lá khô từ bên ngoài vào, mà những vật nhẹ của phòng Tiêu Phàm cũng bị thổi lung la lung lay.
Cảm thụ được những luồng gió đập vào mặt làm Tiêu Phàm rất thoải mái.
“Ha ha, xem ra ta thật sự là chuyển vận rồi, đợi ta luyện thành công kiếm pháp của Thục Sơn thì thế giới này ai có thể làm ta sợ? Ha ha!”
Tiêu Phàm vẫn rất nghiêm túc múa lên bộ kiếm pháp này, tiếng cười rất tự tin, bóng người múa kiếm trong gió rất phóng khoáng và tự nhiên.

Khi Tiêu Phàm thu thế lại thì tập một của chương trình học Ngự Kiếm thuật cũng đã kết thúc, Tiêu Phàm nhắm mắt lại rồi mỉm cười, cảm nhận thấy gió vẫn thổi thì càng thoải mái hơn.
“Hả? Không đúng! Ta đã múa xong rồi tại sao vẫn còn gió? Hơn nữa là càng ngày càng mạnh chứ? Chẳng lẽ do ta quá mạnh, đã lay động cả trời đất nên không dừng lại được?”
Tiêu Phàm cảm thấy gió vẫn thổi mạnh thì hơi nghi ngờ, nhìn thấy “Soyes 4” có tin tức nhắn tới thì Tiêu Phàm mở máy ra nhìn, khi nhìn thấy nội dung thì nét mặt của Tiêu Phàm cứng lại.
“Dự báo thời tiết của thành phố S cảnh báo: vào lúc xx ngày xx tháng xx sẽ có một cơn bão, báo động cấp nguy hiểm, xin mọi người hãy đề phòng, đóng cửa kỹ càng, thu dọn đồ vật bên ngoài cho tốt.”
Mẹ nó, khi mình đi về thì trời rõ ràng chỉ có gió nhẹ mà, tại sao bây giờ lại có bão chứ?
Tiêu Phàm vội vàng lao ra ngoài ban công cất quần áo, thấy mấy bộ quần áo đang bay lượn, suýt chút nữa thì bị gió thổi bay đi, mà riêng cái “quần lót in quốc kỳ” đã bay bay trong gió, giống như đang cười nhạo tên chủ nhân ngu ngốc này vậy.
Tiêu Phàm vội vàng cất những cái quần áo còn lại, vừa cất vừa chửi thầm: “Mẹ nó! Đã biết cái đồ đểu Ngự Kiếm thuật này không đáng tin rồi! Làm hại ông đây không biết bão sắp tới, đồ lót đã bị mất rồi, đồ lót cũng cần tiền mua chứ!”
Trong phòng, những mảnh lá cây vô tình chạm vào chày cán bột, theo tiếng hét của Tiêu Phàm thì đã bị đứt rời…

Vẻ mặt của lão ăn mày lúc này rất nghiêm túc, nhìn chằm chằm vào ba người trước mặt, động tác hơi bối rối.
“Ông đi đâu?”
“Đi thu đồ đệ.” Lão ăn mày trừng mắt nhìn người đối diện, nói một cách rất tùy tiện.
“Hả? Ông cũng định thu đồ đệ rồi sao? Tôi rất muốn xem tên nào lại được lão Lý ông vừa lòng đây.”
“Người có duyên, nó đúng là có một bộ “tiện*” cốt, cũng không có gì đáng nhìn, thế nhưng đủ “tiện” thì mới có thể luyện kiếm. Đáng tiếc rằng nó có một khuyết điểm đó là tầm mắt quá kém, không biết hàng thật hay giả, ngu hết chỗ nói, được chỗ tốt mà lại không biết, luôn tưởng rằng mình xui xẻo nữa chứ.”
(*tiện đồng âm với kiếm)
“Nói như vậy thì ông cũng có truyền nhân rồi đúng không? Có thể yên tâm mà xuống mồ rồi.” Người kia nhìn lão ăn mày, uy hiếp nói.
“Ba người các ông tưởng rằng liên thủ có thể làm đối thủ của Tửu Kiếm Tiên ta sao?” Lão ăn mày khinh bỉ nói.
Người kia im lặng không nói, trong tay cầm một vật hình vuông, có chứa sát khí ném ra giữa sân, ánh mắt lão ăn mày co rụt lại, đưa tay ra tóm lấy nó, giống như là đè ép pháp khí của kẻ địch vậy!

“Hồ!” Lão ăn mày cười ha hả, mà ba ông lão bên cạnh thì lại đấm ngực dậm chân.
“Lại tới! Tới đi!” Lão ăn mày cười hì hì mà nói.
Tiếng chơi mạt chược lần nữa vang lên rất êm tai…

Nhìn thấy bầu trời màu đỏ vô cùng quen thuộc thì Tiêu Phàm hít thật sâu một hơi khí lạnh, tâm trạng rất bực mình.
Vốn định trở lại hiện thực xả hơi, thế nhưng không biết thế nào, từ khi mình bị đưa tới trận doanh Ác Ma thì cuộc sống thực tế cũng bị nơi này “ô nhiễm” hay sao mà những kịch bản máu chó liên tục diễn ra, để cho mình không còn cảm nhận được sự bình yên khi trước nữa.
Tiêu Phàm mở kênh chat của mình lên, thấy có mấy tin nhắn là từ Xà Cơ gửi tới, nội dung trong thư ẩn chứa sự lo lắng và quan tâm làm Tiêu Phàm cảm thấy ấm áp.
Xem ra khi mình trở về thì Xà Cơ phát hiện mình không online nên có lo lắng cho mình.
Tiêu Phàm cũng không dám nói những chuyện đã xảy ra cho Xà Cơ, bởi vì những chuyện này quá không bình thường, Tiêu Phàm dùng lý do bởi vì mệt mỏi mà đi nghỉ nên không online để trả lời Xà Cơ.
Tiêu Phàm mới gửi tin tức thì không lâu sau, Xà Cơ nhắn lại, Tiêu Phàm không việc gì thì Xà Cơ yên tâm rồi, nhiệm vụ của cô cũng sắp hoàn thành nên sẽ rất nhanh là mọi người có thể gặp lại.
Tiêu Phàm cười cười, thầm nhủ, chẳng lẽ mình còn cần em đấy lo lắng sao, đứa nhỏ này nữa, nếu như lo lắng tại sao lại không gọi điện cho mình chứ? Rõ ràng em ấy cũng biết số điện thoại của mình mà.
Thế nhưng khi nhớ tới tính tình của Xà Cơ thì Tiêu Phàm cũng đã hiểu, tính cách của Xà Cơ làm Tiêu Phàm ấn tượng nhất chính là sự mơ mơ màng màng.
“Tiên sinh Brahma! Ngài đã tới rồi, khảo nghiệm về lòng can đảm của chúng ta vẫn còn một giai đoạn nữa đó!”
Đúng lúc này thì Shaman nhiệt tình đi tới cạnh Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm hơi giật mình, bởi vì ở hiện thực gặp được quá nhiều chuyện nên hắn suýt nữa thì quên rằng mình còn một nhiệm vụ đang làm với một bọn “thông minh” đây.
Bây giờ mình đã là cấp 21, hôm qua lại lãng phí một ngày không luyện cấp thì có lẽ đã bị những người chơi phía sau đuổi kịp rồi.
Không nghĩ tới thử thách về lòng dũng cảm còn một giai đoạn nữa, thế nhưng càng tốt, chính mình còn đang muốn xem thành quả của “Chín năm giáo dục bắt buộc của Thục Sơn” đây.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất