Chương 153: Các Bạn Orge Chăm Chỉ Hiếu Học (1)
Cơn bão đi qua cuốn đi chiếc quần lót màu đỏ mà Tiêu Phàm yêu quý nhất, để hắn hơi buồn rầu, thỉnh thoảng lại hát vài đoạn tình cảm: “Yêu như một làn gió, thổi qua rồi biến mất, cứ như vậy, ai cũng không thể làm gì, không có em ở bên làm linh hồn anh như biến mất…”
Tiêu Phàm lại cầm lên chiếc Soyes 4, nhìn tới app “Chín năm giáo dục bắt buộc của Thục Sơn” thì Tiêu Phàm hạ quyết tâm, vì truy điệu “Tiểu Hồng” đã theo gió biến mất nên hắn phải học hết những chương trình học trong cái ứng dụng chết tiệt này.
Thật ra Tiêu Phàm cũng không biến thái như vậy, hắn cũng chỉ là dân chúng bình thường mà thôi, tiết kiệm quen rồi nên khi bị tổn thất về kinh tế thì rất dễ nhớ tới nó bằng cảm xúc khó chịu.
Mất đi “Tiểu Hồng” thêm số tiền mà lão ăn mày đã cướp đi nên Tiêu Phàm hơi khó chịu.
Mà trước mắt chỉ còn cái “Chín năm giáo dục bắt buộc của Thục Sơn” là ở cạnh nên Tiêu Phàm cũng chỉ có thể dùng chày cán bột đọ sức với nó mà thôi.
“Oa! Tiên Phong Vân Thể thuật! Túy Tiên Vọng Nguyệt bộ! Vạn Kiếm quyết! Tiêu Dao Thần Kiếm cũng có ở đây!”
Nhìn tên những skill bá khí tận trời như vậy làm Tiêu Phàm ngạc nhiên, thế nhưng hắn cũng lo lắng trong lòng, bởi vì ngay cả Ngự Kiếm thuật là môn cơ sở nhất hắn đều không luyện thành công thì làm sao có thể đi luyện tập những skill chỉ nghe tên cũng thấy nó bá đạo rồi.
“Ừm? Cái skill này là…”
Tiêu Phàm chợt nhìn thấy trong chương trình học có một kỹ năng làm mắt hắn sáng lên, ánh mắt rất rất hèn mọn bỉ ổi.
Tiêu Phàm rất hưng phấn, không nghĩ tới cả kỹ năng này cũng có, những kỹ năng khác có thể không luyện cũng không sao, thế nhưng riêng tuyệt kỹ này ta phải tu luyện thành công!
Một ngọn lửa quyết tâm đang cháy hừng hực trong lòng Tiêu Phàm…
Sau đó, ngày nào cũng vậy, trước khi Tiêu Phàm đăng nhập trò chơi và sau khi rời khỏi trò chơi đều sẽ dành thời gian để tập luyện “Chín năm giáo dục bắt buộc của Thục Sơn.”
Mặc dù Tiêu Phàm vẫn cảm thấy cái app này quá kỳ lạ, thế nhưng Tiêu Phàm vẫn dành thời gian luyện tập để giải trí, dù sao cũng không mất mát cái gì cả.
Không lẽ có thể luyện tới mức tẩu hỏa nhập ma nữa sao?
Tiêu Phàm cũng không tin mình sẽ bị tẩu hỏa nhập ma, bởi vì hắn cảm thấy mình học tập võ công với một tên người que cũng đã là chuyện cười rồi, luyện võ của người que cũng sẽ bị tẩu hỏa nhập ma thì càng là chuyện vớ vẩn.
Thế là Tiêu Phàm vẫn cầm cái chày cán bột để múa kiếm, khi ngồi xếp bằng xuống hô hấp, giống như quyết tâm trở thành người luyện võ, luyện cấp, dưỡng thần, làm một đệ tử tốt của phái Thục Sơn vậy.
…
“Tiên sinh Brahma, thử thách cuối cùng của ngài đã tới, lần này cũng không phải là so tài như lần trước, mà là thử thách chân chính, kể cả dũng sĩ mạnh mẽ nhất bộ lạc chúng tôi khi tham gia thử thách này cũng sẽ gặp nguy hiểm tới tính mạng, ngài có muốn tiếp tục nữa hay không?”
Vẫn là ở trên quảng trường cũ, Shaman đã đứng qua một bên, mà tộc trưởng của tộc Orge đang hỏi Tiêu Phàm những câu đó.
Tiêu Phàm thầm nghĩ, đang nói điều thừa rồi, người chơi làm nhiệm vụ có kẻ nào bỏ dở nhiệm vụ không làm đâu? Mà kể cả nguy hiểm như vậy, mình chết thì cũng chỉ bị mất ít exp mà thôi, chả có gì lớn cả.
“Tiếp tục!” Tiêu Phàm trả lời rất tự tin.
Tộc trưởng Simba thấy vẻ tự tin của Tiêu Phàm thì rất vui vẻ, dùng bàn tay to lớn của mình vỗ vai Tiêu Phàm làm cả người hắn cũng phải lay động: “Đúng là tôi không nhìn lầm người, tiên sinh Brahma, ngài thật sự là một chiến sĩ dũng cảm, đã như vậy, ngài hãy dẫn theo mười dũng sĩ của bộ lạc chúng tôi đi theo, giết chết con Phục Địa Chu Ma đang ở cạnh bảo vật của ngài Hiriston đi.”
[Nhắc nhở của hệ thống: Ngài đã nhận lời nhờ vả của tộc trưởng tộc Orge - Simba, hãy dẫn đầu mười dũng sĩ tộc Orge đi tới nơi Phục Địa Chu Ma rồi giết chết nó, trong lúc chiến đấu chỉ cần có một thành viên trong nhóm chết thì nhiệm vụ sẽ thất bại.]
Nhiệm vụ này có mười chiến sĩ xuất sắc của tộc Orge giúp đỡ, tăng thêm mình nữa thì cái đội này tương đương với một đội có mười một tên cấp 20, xem ra Phục Địa Ma Chu rất khó giết nha. Tiêu Phàm nhíu mày, hơi buồn rầu suy nghĩ.
“Tiên sinh Brahma, chúng ta lại gặp mặt, không ngờ ngài lại mạnh mẽ như vậy, nhìn người thì nhỏ bé lại có thể đánh bại được tôi.” Trước mặt Tiêu Phàm có một dũng sĩ Orge hai đầu cười khờ với hắn.
Tiêu Phàm nhìn kỹ thì thấy trên người gã có một hình săm hổ gầm, nên biết gã trước mặt mình là tên dũng sĩ lúc trước so đấu với Tiêu Phàm, tự mình đập mình ngất đi, chiến sĩ Casserole.
Điều này cũng không phải phản ứng của Tiêu Phàm kém, mà do Tiêu Phàm không nhận ra được tên nào cả, bởi vì tất cả đều xấu như nhau nên hắn không thể phân biệt được. Cho nên Tiêu Phàm chỉ có thể dựa vào hình xăm để phân biệt.
Cái tên này tự mình gõ mình ngất xỉu, thế nhưng cũng giúp Tiêu Phàm vượt qua thử thách, nên Casserole đã đạt thành “nhất tiễn hạ song điêu” rồi.
Đứa nhỏ này thật đáng buồn rồi, chính mình đánh mình ngất xỉu thế mà lại không biết.
Tiêu Phàm nhìn thấy Casserole xuất hiện thì mày càng nhíu chặt, trong lòng càng bực mình hơn.
“Đúng vậy, đúng vậy, tiên sinh Brahma, chúng ta đều tôn sùng ngài!”
Tộc Orge đều tôn sùng người có sức mạnh, “tận mắt” nhìn thấy Tiêu Phàm đánh bại Casserole thì những chiến sĩ Orge đều kính nể Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm nhìn thấy những chiến sĩ bên người Casserole đều xăm lên những hình xăm của mèo rừng hoặc chó hoang, ánh mắt rất đần độn, nước bọt chảy ròng thì lông mày nhăn lại, trong lòng càng bực bội lo lắng hơn, hắn có một luồng dự cảm cực kỳ xấu.
Chẳng lẽ, cửa này thử thách vẫn là trí thông minh sao?
“Nói cho tôi biết rốt cuộc Tiêm Sa Chủy do ai quyết định!”
Tiêu Phàm hung hăng đi giữa đám chiến sĩ Orge vạm vỡ trước đó còn đắc ý vô cùng, vừa quát lên đầy khí thế vừa khẽ ngâm nga trong lòng…
“Hô mưa gọi gió, ta tùy ý xông pha, thành tín ngưỡng của muôn người. Hô mưa gọi gió, ta tuyệt không quay đầu nhìn lại. Lật đổ cả thiên địa, ta tự định ra luật pháp của riêng mình. Lóe lên ánh mắt hung tàn của sói hoang…” (Ca khúc: “Loạn thế cự tinh” của Trần Tiểu Xuân).
Vừa tự hát thầm bài nhạc đệm cho mình, Tiêu Phàm vừa ung dung bước đi, hai vai còn lắc lư lên xuống theo điệu nhạc trong lòng. Trông hắn lúc này hệt như một lão địa chủ dạo quanh phố phường thời cổ đại, lưu manh vô cùng.
Mười chiến sĩ Orge có vóc người lực lưỡng xăm trổ đầy mình kia lại rất vui vẻ bám theo sau mông Tiêu Phàm không khác gì đàn em.
Tiêu Phàm nghĩ thầm trong bụng, bây giờ hình tượng của mình chắc chắn rất giống Trần Hạo Nam trong phim “Người Trong Giang Hồ”, sau lưng là một đám đàn em vác Lang Nha bổng trông khí phách cực kỳ. Haiz, muốn để cho bà chằn Hổ Nữu kia thấy được hình ảnh của mình lúc này quá đi!
“Tiên sinh Brahma, tôi không biết rốt cuộc ai quyết định Tiêm Sa Chủy hết.”
Vẻ đắc chí của Tiêu Phàm lập tức bị giọng nói thật thà của Casserole phá vỡ.
Tiêu Phàm đang diễn sâu vô cùng, ngay lúc cao trào lại bị người khác cắt ngang nên khá là khó chịu, nhưng khi nhìn bộ dáng ngốc nghếch của Casserole thì hắn lại chẳng thể mở miệng trách móc được.
Tiêu Phàm vung tay áo lên, nói với Casserole: “Không sao, tôi không hỏi cậu.”
Vì bị cắt ngang nên Tiêu Phàm cũng không còn hứng để diễn tiếp nữa.
Sau khi nhận được thử thách can đảm cuối cùng của nhiệm vụ truyền thuyết, Tiêu Phàm dẫn theo mười chiến sĩ vạm vỡ đần độn chạy đến chỗ của mục tiêu nhiệm vụ “Phục Địa Chu Ma”.
Mặc dù Tiêu Phàm được dẫn thêm mười chiến sĩ Orge vô cùng lực lưỡng để thực hiện nhiệm vụ lần này nhưng hắn vẫn rất lo lắng.
Đầu tiên, hệ thống không thể nào dâng tặng cho hắn nhiều quyền trợ giúp vô điều kiện như thế, chứng tỏ “Phục Địa Chu Ma” kia không phải chỉ mạnh bình thường thôi đâu.
Tiếp theo, xuyên suốt nhiệm vụ truyền thuyết này, Tiêu Phàm vẫn chưa trải qua bất kỳ một trận chiến nào có độ khó cao cả (trong lòng Tiêu Phàm, tên Casserole không thể tính là khó được). Mà đối với nhiệm vụ truyền thuyết thì chuyện này hết sức kỳ lạ, nên bây giờ hắn mới lo lắng đến thế, bởi có khi độ khó của nhiệm vụ sẽ bùng phát vào lúc này.