Chương 154: Các Bạn Orge Chăm Chỉ Hiếu Học (2)
Cuối cùng, từ khi nhận loạt serie nhiệm vụ đến giờ, có một nỗi phiền cực kỳ nghiêm trọng cứ quấn lấy Tiêu Phàm không buông, đó chính là IQ của đám Orge kia!
Trí khôn của Orge chính là vấn đề khiến Tiêu Phàm lo lắng nhất. Trong mấy cửa ải trước đó, Tiêu Phàm luôn phải đơn độc đối đầu với một kẻ ngu, mà làm nhiệm vụ với một kẻ như vậy là đã thấy khổ kinh khủng rồi, huống chi bây giờ phải mang theo đến mười tên. Xét theo một khía cạnh nào đó, Tiêu Phàm cảm thấy một mình mình dẫn theo mười đồng đội ngu như heo đi thu phục Boss thì chẳng khác nào tự chui đầu vào chỗ chết cả.
“Haiz…”
Tiêu Phàm thở dài, lo nghĩ cho con đường đầy chông gai trước mặt.
Thôi thôi, đến đâu hay đến đó vậy, có gấp cũng không được.
Nghĩ vậy, Tiêu Phàm cũng thấy lạc quan hơn nhiều, tiếp tục ưỡn ngực xông pha về phía trước.
…
Casserole lúc này vẫn khá nghi hoặc, không phải vì câu nói “Tiêm Sa Chủy rốt cuộc do ai quyết định” mà vì động tác vừa nãy của Tiêu Phàm.
Bởi gã nghe nói đứa con trai thiên tài của tộc trưởng là cậu Zaba đã từng được tiên sinh Brahma thông minh siêu phàm dạy dỗ, sau đó thành công đột phá cảnh giới học thuật khó nhằn kia. Về phần cảnh giới ấy là gì thì Casserole chẳng hiểu lắm, bởi chuyện này thật sự quá khó đối với bộ não nhỏ của gã.
Có điều, điểm mấu chốt trong chuyện vừa rồi là trong quá trình được tiên sinh Brahma dạy, cậu Zaba đã lén tập được cách “Bổ não” của tiên sinh Brahma, tức là lúc rảnh rỗi có thể cầm vật cứng đập mạnh vào đầu để mở mang trí óc.
Chẳng mấy chốc mà phương pháp “Bổ não” này đã lưu hành rộng rãi trong tộc Orge, ngay cả Shaman thông minh nhất là tiên sinh Ruba cũng cực kỳ tôn sùng nó, ngày nào cũng phải tự đập đầu mình đến nỗi chảy máu mới thôi.
Tiên sinh Brahma quả không hổ danh là bậc hiền triết vĩ đại, người bình thường đâu có ai ngu đến mức tự đi đập đầu lung tung như thế, vậy mà tiên sinh Brahma lại đi ngược con đường mòn xưa cũ ấy, dùng tuyệt chiêu “Bổ não” thần thánh này.
Mà thực ra phương pháp “Bổ não” ấy là do cậu Zaba quan sát những hành động quái lạ của tiên sinh Brahma rồi lén lút thực hành lại. Nhắc đến hành động quái lạ của tiên sinh Brahma thì vừa rồi…
Nghĩ đến đây, Casserole lại cảm thấy vui sướng tột độ, chẳng lẽ đây chính là nguyên nhân giúp một người có cơ thể nhỏ xíu như tiên sinh Brahma lại hùng mạnh đến nỗi có thể đánh bại cả mình?
Ừ, chắc chắn là vậy!
Trong lòng Casserole âm thầm khẳng định chắc chắn, thế là gã liền học theo dáng đi bệ vệ của Tiêu Phàm, hai vai nhịp nhàng lên lên xuống xuống theo cùng một tiết tấu với hắn.
Động tác nhịp hai vai này khá là tốn sức, cơ bắp trên vai Casserole nóng dần lên nên gã càng thêm chắc chắn rằng mình đã học lỏm được một phương pháp “Rèn cơ thể” bất phàm của tiên sinh Brahma.
Những Orge khác thấy động tác kỳ lạ của Casserole cũng hơi nghi hoặc một chút, nhưng sực nhớ ra vừa rồi Tiêu Phàm cũng làm y chang vậy, thế là các Orge lập tức được khai sáng, ánh mắt ngu đần lộ vẻ vui mừng.
Chỉ thấm thoắt sau đó, cả một đội ngũ Orge bị bệnh thiểu năng sau lưng Tiêu Phàm cứ thế nhịp vai lên xuống, cực kỳ rộn ràng.
Còn nhân vật chính Tiêu Phàm vẫn cứ oai vệ dẫn đầu đội ngũ mà chẳng hay biết gì, chỉ nhấc tay nhẹ nhàng vén cái mái ngố của mình sang một bên, tự cho rằng hành động này của mình rất là phóng khoáng.
…
Tiêu Phàm nhìn vùng đất hoang vu hẻo lánh trước mắt mình bỗng xuất hiện một cái hang thật to bên sườn núi, bèn quay lại nói với mấy chiến sĩ Orge ở đằng sau: “Đây chắc là nơi mà chúng ta cần đến.”
Cũng vào lúc này, Tiêu Phàm nhìn thấy đám đàn em ngu đần sau lưng mình đang nhún vai khí thế, hai hàng lông mày nhăn lại rồi hỏi với vẻ khó hiểu: “Mọi người đang làm gì vậy?”
Tiêu Phàm nghĩ thầm, đừng nói là đám to xác này lại bị chuột rút vai ngay trước trận chiến thế kỷ này chứ? Vậy thì quá “tuyệt” luôn.
Thấy Tiêu Phàm có vẻ không vui, Casserole nghĩ thầm: “Phải rồi, đây chắc chắn là phương phép “Rèn cơ thể” do tiên sinh Brahma tự sáng tạo ra, bây giờ ngài ấy phát hiện tuyệt kỹ của mình bị học lỏm nên bực bội là phải.”
Vì vậy, Casserole và đồng bọn Orge của mình đều rất thức thời ngừng hành động nhịp vai lại, ngượng ngùng đáp: “Không có gì.”
Tiêu Phàm cũng chán chả buồn tìm hiểu xem đám đần độn ấy đang làm gì: “Bây giờ đã đến nơi rồi, chúng ta lên kế hoạch tác chiến một chút đi.”
Thấy Tiêu Phàm không truy cứu việc mình học lỏm, Casserole xúc động vô cùng. Tiên sinh Brahma hào phóng quá, ngay cả hành động học lỏm trơ trẽn như vậy mà cũng tha thứ.
Vì vậy, khi nhìn Tiêu Phàm, ánh mắt của Casserole và mấy Orge còn lại càng thêm sáng ngời.
Ngược lại, bị mấy cặp mắt trừng to như chuông đồng của mười Orge dán chặt vào người, Tiêu Phàm lại không thoải mái cho lắm: “Mọi người có nghe tôi nói gì không đấy?”
“Hả?”
Nhìn vẻ mặt ngơ ngáo của họ, Tiêu Phàm chỉ đành thở dài thườn thượt: “Chúng ta lên kế hoạch tác chiến một chút đi, sắp phải khiêu chiến Phục Địa Chu Ma trong cái hang kia rồi kìa.”
“Kế hoạch tác chiến là gì vậy?” Đám Orge to xác mở to đôi mắt nai nhìn Tiêu Phàm chằm chặp.
Trời đất quỷ thần ơi! Đến kế hoạch tác chiến là gì cũng không biết! Rốt cuộc đám ngu đần này làm sao sống sót được đến tận bây giờ vậy hả? Tiêu Phàm cực kỳ kinh hãi.
“Vậy bình thường mọi người chiến đấu bằng cách nào?”
“Xách gậy xông thẳng lên thôi, cứ trông thấy kẻ địch thì tương luôn cho hắn ta một gậy.”
Thấy Casserole khai báo hết sức chân thành, Tiêu Phàm yên lặng cúi xuống gãi gãi đầu mình, sau đó ngẩng lên nhìn gã chăm chú, hỏi: “Thật vậy luôn?”
Cuối cùng, nhìn hai cái đầu của Casserole cùng nghiêm túc gật gật, Tiêu Phàm bi thương khóc ròng trong lòng…
Tiêu Phàm nằm rạp xuống đất, từ từ bò ra đằng trước, khi đến gần hang mới dám dè dặt ngỏng đầu dậy, chỉ sợ mình làm kinh động con vật trong hang.
Đây chính là do thám, xưa giờ Tiêu Phàm đã quen dốc hết khả năng điều tra rõ kẻ địch trước khi chiến đấu rồi.
Mà vì sao Tiêu Phàm lại phải xung phong đi đầu, làm trinh sát đến tận chỗ này thăm dò?
Hỏi thật chứ, bạn cảm thấy Orge có thích hợp với công việc điều tra bí mật thế này không?
Mà thôi đừng nhắc đến chuyện đau lòng ấy nữa.
Tiếc là bây giờ Tiêu Phàm cũng chưa tập được bất kỳ một skill nào giúp hắn lén nhìn ra được những tư liệu về kẻ địch. Có điều liếc mắt nhìn một cái thôi cũng tốt, ít ra hắn có thể dựa vào những kinh nghiệm trong quá khứ để phân tích và đoán ra kiểu chiến đấu của kẻ địch qua vẻ bề ngoài.
Đó là một con nhện khổng lồ với lớp giáp xác đen nhánh bao bọc bên ngoài, bốn cặp chân to lớn với đầy đủ các khớp nối chĩa ra tứ phía giúp nó đứng vững, kết hợp với bốn cặp mắt to đùng ngự ngay trên đầu trông hung ác vô cùng. Sợi tơ nhện to bằng ngón tay giăng đầy khắp hang trông hết sức nguy hiểm.
Mặt khác, một vài chỗ trống trong hang lại chứa những thứ nhớp nháp sền sệt trông xấu xí buồn nôn vô cùng, có vẻ là trứng nhện.
Tiêu Phàm bất giác nuốt nước miếng một cái rồi lại liếc nhìn con Phục Địa Chu Ma khổng lồ hệt như một chiếc xe tăng hạng nặng kia, trong lòng kinh hoảng nghĩ thầm, xem ra mục tiêu của nhiệm vụ lần này không dễ giải quyết đâu.
Trông thấy ngoại hình khủng bố của Phục Địa Chu Ma, Tiêu Phàm chợt nhớ lại cuộc chiến giữa hắn với Nhện Độc của Bang Hắc Long. Vừa nghĩ đến chuyện con quái Phục Địa Chu Ma này có thể dùng tám cái chân nhện của nó phóng vèo vèo rồi dùng lớp vỏ giáp xác cứng ngắc của mình làm vũ khí đâm trực diện về phía hắn là đã thấy nhức đầu rồi.
Hơn nữa, mạng nhện giăng đầy trong hang tạo thành vô số cạm bẫy khó nhằn, nên mấy người bọn họ nhất định không thể giao chiến với nó ở chỗ này. Vì vậy, Tiêu Phàm âm thầm lập ra một kế hoạch mà bước đầu tiên chính là dụ nhện ra khỏi hang.
Tiêu Phàm quan sát thấy lúc này tám con mắt của Phục Địa Chu Ma đều u mờ tăm tối, trông có vẻ như đang nghỉ ngơi, thế là hắn rón rén bò vào hang hệt như một tên trộm.
Chỉ một lát sau, Tiêu Phàm đã đến gần Phục Địa Chu Ma, chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm đến.