Chương 156: Trưởng Thành Trong Vô Thức
Ma nhện Phục kích vô cùng nhẹ nhàng tung ra một đòn khiến cho chiến sĩ Orge Oa Ba có thuộc tính mạnh nhất chỉ còn lại chút máu. Điều này chứng minh ưu điểm lớn nhất của chiến sĩ Orge chỉ là thùng rỗng kêu to trước mặt ma nhện Phục kích thôi.
Mà đòn tấn công này đối với ma nhện Phục kích có lẽ chỉ là một đòn tấn công vô cùng bình thường thôi.
Có thể thấy được mục tiêu thảo phạt trong nhiệm vụ thử thách truyền thuyết lần này là một đối thủ mạnh mẽ thật sự.
Phiền quá đi, thật sự quá phiền phức. Bởi vì trong thử thách lần này còn có một điều kiện đặc biệt. Đó chính là trong thời gian này, nếu như có bất cứ thành viên nào trong đội tử vong thì nhiệm vụ này sẽ thất bại.
Tiêu Phàm không quan tâm được nhiều chuyện như vậy, hắn vội vàng quay người lại, nhanh chóng quay trở lại.
Ma nhện Phục kích lại nâng túc tiết sắc bén của nó lên, vô tình quét ngang về phía trước. Lại có hai tên chiến sĩ Orge cường tráng bị ma nhận Phục kích hất đi, bay về phía sau.
Tiêu Phàm nhìn hai gã chiến sĩ Orge không cường tráng bằng Oa Ba bị ma nhện Phục kích tấn công, trong lòng hắn không khỏi bị dọa nhảy lên một phen. Hắn sợ hai gã ‘thân thể yếu ớt’ bọn họ không chịu được một đòn của ma nhện Phục kích, cứ mất mạng như vậy. Mai là lân này ma nhện Phục kích không xuống tay tần nhẫn như trước, chỉ đánh mất tầm nửa thanh máu của bọn họ.
[Lượng HP của chiến sĩ Orge X: 60%]
[Lượng HP của chiến sĩ Orge X: 55%]
Ma nhện Phục kích dường như đánh rất hăng hái, lại nâng chân trước lên. Xem ra là nó đang muốn dọn dẹp sạch sẽ đám chiến sĩ Orge xấu xí chường mắt kia.
Nó lại nâng chân lên, hiện ra ánh sáng đen!
Một gã chiến sĩ Orge chỉ biết ngây ngốc nhìn chân trước sắc bén của ma nhện Phục kích quét đến cho mình. Nếu như nó đánh chính diện vào giữa thì đầu của người này nhất định sẽ giống như cái gáo bị đanh vỡ, không nghi ngờ gì sẽ chết.
“Tang!”
Âm thanh kim loại va vào nhau giòn tang vang lên…
Chân trước vô cùng sắc bén của ma nhện Phục kích không chạm tới đầu của tên chiến sĩ xui xẻo này, mà là va chạm vào một thanh kiếm dài màu đen phong cách cổ. Đó chính là thanh kiếm Ác Long dùng để giết vô số chiến sĩ Orge.
Đám chiến sĩ Orge phía sau Tiêu Phàm ngây ngốc nhìn Tiêu Phàm đứng trước bọn hắn. Chúng cảm giác như mạng của mình vừa bị treo lên, nếu như không phải vị Phạm tiên sinh này tới cứu viện đúng lúc thì hậu quả là không thể tưởng tượng được.
Chiến sĩ Orge nhìn vào hình bóng của Tiêu Phàm, trong mắt đầy sự cảm kích và sùng bái.
“Đứng ngay người ở đấy làm gì hả? Còn không mau chạy đi!” Tiêu Phàm gấp gáp thúc giục đám ngốc phía sau.
“Oh.” Đám chiến sĩ Orge kia nghe xong, sờ sờ đầu rồi nhanh chóng nghe theo lệnh chỉ huy của Tiêu Phàm, lui về phía sau.
Lúc này chỉ thấy Tiêu Phàm chắn ngang kiếm trước người, đón lấy đòn tấn công của ma nhện Phục kích.
Tư thế chống đỡ của Tiêu Phàm khiến người khác nhìn qua cảm thấy vô cùng chuẩn mực. Không vung lên tùy tiện như trước đây nữa. Tư thế vô cùng nghiêm túc, giống như là đã luyện qua kiếm pháp rất nhiều lần.
Lúc Tiêu Phàm quay lại ngăn cản Ma nhện Phục Kích, hắn chưa bao giờ nghĩ rằng bản thân mình có thể chặn được đòn này, thế nhưng nếu Ma nhện Phục Kích quay lại đánh một đòn này vào người của tên Orge kia, vậy thì nhiệm vụ của Tiêu Phàm cũng chỉ có thể tới được đây mà thôi.
Hơn nữa Tiêu Phàm cảm thấy rất xa lạ đối với hành động đón đỡ.
Bởi vì từ trước đến nay Tiêu Phàm rất ít khi dùng đến thủ đoạn phòng ngự là đón đỡ, né tránh mới là thủ đoạn phòng ngự hợp với kẻ đáng khinh như hắn.
Cho nên Tiêu Phàm cũng không mang theo sự tin tưởng tuyệt đối, mà là mang theo ý nghĩ cược một ván đế đón đỡ.
Vào lúc Tiêu Phàm rơi vào cảnh giới kỳ lạ, bỗng nhiên cảm thấy dường như đòn tấn công của Ma nhện Phục Kích trở nên chậm lại, hoặc nói đúng hơn là hắn có thể cảm giác được quỹ tích công kích của kẻ địch một cách chính xác, vì thế hắn kéo ngang trường kiếm, dựng thẳng ở trước ngực.
Giờ khắc này, hắn có thể khẳng định, hắn có thể thể đỡ được một đòn của Ma nhện Phục Kích.
Đúng vậy, chính là một loại cảm giác vô cùng huyền diệu.
“Tang!”
Kết quả cuối cùng không sai chút nào so với cảm giác của Tiêu Phàm.
[Hệ thống thông báo: Chúc mừng người chơi Tiêu Phàm lĩnh ngộ kỹ năng chống đỡ.]
[Tên kỹ năng: Chống đỡ]
[Loại kỹ năng: Chủ động]
[Kỹ năng tiêu hao: 50 thể lực]
[Hiệu quả đặc biệt của kỹ năng: có thể sử dụng vũ khí chống lấy đòn tấn công của quân địch trong một giây. Lượng miễn giảm sát thương phụ thuộc vào độ mạnh yếu của kẻ địch, giảm trong khoảng tử 1% đến 100%.]
[Ghi chú: kỹ năng cơ bản của chiến sĩ.]
Hử? Lại lĩnh ngộ thêm một kỹ năng mới. Xem ra vận may của mình hôm này không tệ.
Kỹ năng cơ bản của chiến sĩ có nghĩa là kỹ năng chống đỡ này không phải kỹ năng đặc biệt. Đây là kỹ năng chuyên của chiến sĩ ở trận doanh khác, chẳng qua các người chơi khác có thể đạt được thông qua việc học tập kỹ năng khác vai trò, còn Tiêu Phàm là tự mình lĩnh ngộ mà thôi.
“Các người mau tránh ra một bên đi, để tôi đối phó với tên này!” Sau khi Tiêu Phàm đỡ được một đòn tấn công của ma nhện Phục kích, quay đầu lại nói với đám ngốc đứng đằng sau.
“Làm sao mà chúng ta có thể bỏ lại Phạm tiên sinh chiến đấu một mình được!” Oa Ba vẫn đang yếu ớt nằm trên mặt đất mà giọng nói của hắn lại hiên ngang lẫm liệt, vô vùng anh dũng.
Tiêu Phàm nhìn dáng vẻ của Oa Ba, sợ rằng hắn ta nói thêm vài câu nữa thì sẽ mất mạng. Một khi hắn chết đi thì nhiệm vụ của Tiêu Phàm cũng sẽ bị phán thất bại.
Tiêu Phàm vội mang [Tinh tinh nguyệt] được “Tinh không tạc liệt-tội ác chi phong” tằng hắn trước khi đi ra, sau khi bóc vỏ thì tùy tiện vứt vỏ chuối đi. Tiêu Phàm nhét [Tinh tinh nguyệt] vào miệng để hồi phục lượng máu, đồng thời đưa hai bình [Thuốc trị liệu cấp thấp] cho hai vị chiến sĩ Orge bị thương, hắn trịnh trọng nói: “Không phải là tôi muốn các người bỏ lại tôi, mà là tôi có một nhiệm vụ quan trọng cần mọi người đi làm. Để ta một mình giữ chân tên này lại, mọi người đi hoàn thành nhiệm vụ trước rồi quay lại trợ giúp ta…”
Nhóm Orge nghe vậy bỗng cảm thấy Tiêu Phàm thật là vĩ đại, một mình dấn thân vào nguy hiểm: “Tôi biết rồi, bọn tôi nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ.”
…
Sau khi Tiêu Phàm giải quyết được đám ngốc vướng tay vướng chân kia xong, cuối cùng cũng có thể một mình đối mặt với ma nhện Phục kích.
“Đến đây đi!” Một tay Tiêu Phàm cầm thanh kiếm Ảm Long Minh Viêm, vẻ mặt nghiêm túc nhìn ma nhện Phục kích rồi lập tức vọt lên.
Không phải thói quen của Tiêu Phàm là hai tay hai kiếm sao? Vì sao lúc này lại chỉ sử dụng có một kiếm?
Sau khi Tiêu Phàm học “Giáo dục phổ cập 9 năm của phái Thục Sơn” xong, hắn hình thành thói quen một cảm giác một tay cầm gậy.
Sau đó, quan trọng nhất là tay còn lại của Tiêu Phàm dùng để cướp đoạt…
“Phi long tham vân thủ!”
[Hệ thống thông báo: ngài thi triển thất bại kỹ năng [Phi long tham vân thủ]]
Đúng vậy, Tiêu Phàm muốn dùng Phing Long Tham Vân Thủ lần nữa để lấy được trứng của ma nhện Phục kích, làm cho nó mất đi lý trí. Như vậy lúc đám ngốc này trở về có thể tiếp tục vượt qua thử thách mà không bị thương.
Đáng tiếc…
…
[Hệ thống thông báo: ngài thi triển thất bại kỹ năng [Phi long tham vân thủ]]
[Hệ thống thông báo: ngài thi triển thất bại kỹ năng [Phi long tham vân thủ]]
[Hệ thống thông báo: ngài thi triển thất bại kỹ năng [Phi long tham vân thủ]]
…
Đệt! Sao lại thế được? Cho dù kỹ năng [Long phi tham vân thủ] của ta chỉ có tỷ lệ nhất định ăn trộm thành công nhưng không phải lần nào cũng thất bại như thế này. Chẳng lẽ trong bụng nó chỉ có một cái trứng chứ không còn gì nữa hả?
Sau vài lần thi triển thất bại kỹ năng [Long phi tham vân thủ], trong lòng Tiêu Phàm rất phiền muộn, hắn cầm trường kiếm không ngừng chạy xung quanh ma nhện Phục kích, chỉ cần có cơ hội thì sẽ bắt đầu ăn trộm.
Bốn chân của ma nhện Phục kích thỉnh thoảng giơ lên, đâm về phía Tiêu Phàm. Tiêu Phàm lúc thì chống đỡ, lúc thì né tránh, thân pháp linh động bay bổng, thỉnh thoảng tung ra vài kiếm sắc bén, tước đi một ít máu của ma nhện Phục kích.