Chương 157: Bạo Cúc
Cả thân và tâm của Tiêu Phàm đền đặt trên ‘sự nghiệp trộm trứng’, hoàn toàn không chú ý đến độ khó trong lần chiến đấu này. Hắn không hề nghĩ đến việc lợi dụng tấn công nhược điểm của đối phương như trong trò chơi bình thường, không nghĩ đến việc làm thế nào để buff được, mà là dựa vào thanh kiếm trong tay cùng thân pháp của bản thân để đấu với ma nhện Phục kích một cách đường hoàng, chậm rãi tước từng chút máu một của ma nhện Phục kích…
Thất bại!
Thất bại!
Thất bại!
…
Tiêu Phàm không ngừng chạy xung quanh ma nhện Phục Đích, ngoại trừ lần đầu tiên sử dụng Phi Long Tham Vân thủ thành công trộm được một quả trứng, thì vẫn chưa thấy thành công lại lần nào, sử dụng nhiều lần thỉ cũng chỉ chậm rãi tăng dần độ thuần thục kỹ năng thôi.
Sau khi Tiêu Phàm đi theo các chiến sĩ Orge rời đi, lền quên mất mục đích hàng đầu của mình là chém chết con ma nhện Phục Đích này, hắn bắt đầu toàn tâm toàn lực cắm đầu vào trong “Đại nghiệp biển thủ” này, mãi cho đến khi tên đại ngốc quay lại lần nữa…
“Anh Phạm, chuyện mà anh giao cho bọn tôi, bọn tôi đã hoàn thành xong rồi, bây giờ chúng tôi sẽ giúp anh một tay!” Âm thanh Oa Ba lớn giọng gọi Tiêu Phàm vang lên từ phía xa, mười tên chiến sĩ Orge cường tráng lại xuất hiện ở trên chiến trường.
Tiêu Phàm nghe thấy tiếng hét của Oa Ba, thầm nghĩ thôi xong rồi, không gờ rằng bọn chúng lại quay lại nhanh như vậy. Lúc này ụựa trên tính cơ động của bọn chúng, lại thêm việc trước đây giao đấu với ma nhện Phục Đích, ma nhện Phục Đích tùy tiện chích một cái, có khi một người trong đám bọn chúng sẽ quy tiên ngay lập tức. Quả thật đúng là bánh bao thịt đánh chó - một đi không trở lại.
Bọn họ đi đời không phải việc quan trọng, quan trọng nhất là nếu bọn hắn đi đời thì cũng tức là nhiệm vụ của Tiêu Phàm sẽ thất bại.
“Mọi người cứ từ từ, một mình tôi là đủ rồi.” Tiêu Phàm vừa phải ứng phó với sự tấn công của ma nhện Phục Đích, vừa hoang mang bối rối nói với các chiến sĩ Orge.
“Anh Phạm, anh làm khách của chúng tôi, lại còn là ân nhân của chúng tôi, làm sao mà chúng tôi có thể trơ mắt nhìn thấy anh lâm vào cục diện nguy hiểm mà vẫn thờ ơ chứ?” Oa Ba nhìn Tiêu Phàm đau khổ chống đỡ dưới những sự công kích mãnh liệt của ma nhện Phục Đích mà vẫn còn lo lắng đến sự an nguy của tộc nhân của hắn mà thấy cảm động vô cùng, hắn ta lòng đầy căm phẫn nói: “Các chiến sĩ của bộ tộc Orge chúng ta không có bất kì một ai sợ chết, chết ở trên chiến trường cũng chính là vinh quang lớn nhất cuả chiến sĩ chúng ta!”
“A, wow, wow! Xông lên!”
Các chiến sĩ Orge vừa dâng cao ý chí chiến đấu mà hét lên, vừa xông tới chỗ của ma nhện Phục Đích.
Tiêu Phàm nhìn thấy đám ngốc đang kêu loạn lên này mà gấp đến độ sắp khóc, mấy người chứ chạy qua như thế không phải là đang tặng đồ ăn cho ma nhện Phục Đích hay sao? Rõ ràng là bị người khác kích động có một tí cỏn con thôi mà đã vội thể hiện cái gì? Mấy người không sợ chết, nhưng tôi sợ mấy người chết đó.
Nhưng mà các chiến sĩ Orge nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Tiêu Phàm đang hướng về bọn họ, trong lòng thấy rất cảm động, bước chạy xung phong lại càng nhanh hơn.
Đúng lúc này, ma nhện Phục Đích bỗng nhiên dừng tấn công Tiêu Phàm, quay người chuyển về hướng đám người Orge đang chạy tới, há miệng thét dài một tiếng.
Tiêu Phàm lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ tên này cảm thấy được mình rất phiền phức cho tên quyết định xử lí mấy tên Orge ngốc nghếch này trước?
Không thể không nói, anh nhện à, quyết định của anh rất sáng suốt và chính xác, nhưng mà anh nhất định không được làm như vậy!
Tiêu Phàm vội vàng xông tới phần bụng của ma nhện Phục Đích, ý đố của hắn là muốn dùng sự tấn công để chuyển sự chú ý của ma nhện Phục Đích quay về bản thân hắn.
Nhưng mà Tiêu Phàm không hề phát hiện ma nhện Phục Đích không hề giống với loài người, bốn đôi bắt bọ khiến cho tầm nhìn của nó lại càng rộng lớn hơn, không cần thay đổi vị trí cũng có thể quan sát được những chuyện xảy ra phía sau mình. Mà lúc này, sự chú ý của ma nhện Phục Đích thật ra cũng không phải là ở phía trước…
Sau khi Tiêu Phàm lao nhanh đến chỗ của ma nhện Phục Đích, bỗng nhiên nhìn thấy hậu môn ở dưới đôi của ma nhện đột nhiên đối diện với hắn, cơ quan nhả tơ bắt đầu phập phồng lên xuống…
Tiêu Phàm kinh ngạc, hiểu ra được điều gì đó!
Đúng rồi, con nhện nhả tơ không phải là dựa vào miệng, mà là dựa vào cơ quan nhả tơ ở dưới bụng!
Đệt, con ma nhện Phục Đích này quá nham hiểm!
Một cỗ huyết thanh đặc dính màu trắng nhà được bắn ra từ cơ quan nhả khí bên dưới đuôi của ma nhện Phục Đích tới chỗ của Tiêu Phàm, chúng tiếp xúc với không khí lập tức ngưng tụ thành trạng thái cố định, đột kích về phía Tiêu Phàm.
Thôi rồi! Mình không còn kịp để chuyển hướng nữa rồi, cứ như vậy sẽ bị bắn đầy mặt mất!
Nhưng ngay tại khoảnh khách Tiêu Phàm cảm thấy rằng lần bắn | lên mặt đầu tiên của mình lại phải rơi vào tay của ma nhện Phục Đích…
“Đệt mợ! Cái gì thế này?”
Tiêu Phàm cảm nhận được hình như mình đã không cẩn thận giẫm phải thứ gì đó rồi, cả người lập tức mất thăng bằng, ngã ngửa về phía sau. Sau khi ngã xuống, khí thế xông tới vẫn không hề suy giảm, mà lại càng trở nên nhanh hơn.
Tiều Phàm tựa như đã từng chơi trò tàu lượn siêu tốc, thuận thế mà xông về phía trước, trước khi xông tới thì hắn cảm nhận được đám tơ nhện vốn nên bắn vào mặt mình kia lại lướt qua chóp mũi của mình.
Thậm chí Tiêu Phàm cứ thế mà xông đến phần bụng của ma nhện Phục Đích, từ vọt qua bụng dưới của ma nhện Phục Đích, lại từ vọt qua phần đầu của ma nhện mà đi ra, phần dưới của ma nhện Phục Đích bị Tiêu Phàm nhìn từ đuôi đến đầu không xót chỗ nào.
Sau khi Tiêu Phàm xông ra khỏi phần đầu của ma nhện Phục Đích, thế vọt lên của hắn cuối cùng cũng chậm rãi giảm dần, cuối cùng dừng lại hoàn toàn. Mà lúc này Tiêu Phàm đã lướt được hết từ đuôi của ma nhện Phục Đích đến đầu của ma nhện Phục Đích trong giây lát, thậm chí đã đến được trước mặt của các chiến sĩ Orge.
Tiêu Phàm vô duyên vô cớ được ngồi lên một chuyến tàu lượn siêu tốc khiến hắn có hơi chết lặng, nhưng các chiến sĩ Orge lại không hề nghĩ như vậy.
Điều bọn họ nhìn thấy chính là anh Phạm vĩ đại nhìn thấy bọn họ đang lao đến giúp đỡ, ma nhện Phục Đích lập tức chuyển mục tiêu tấn công thành bọn họ, sau đó anh Phạm vô cùng lo lắng cho sự an nguy của bọn họ, dùng một phương thức vô cùng huyễn khốc nahnh chóng lao về phía bọn họ, bảo vệ bọn họ.
Làm được những điều này, anh Phạm quả tụực rất nhân từ, rất mạnh mẽ!
Tiêu Phàm có chút hoang mang sờ xuống dưới đế giày của mình, lấy ra được một thứ gì đó vô cùng quen thuộc…
[Tên: Tinh Tinh Nguyệt Da (vỏ chuối)]
[Phẩm chất: Quỷ khí]
[Độ bền: 100%]
[Công dụng đặc biệt: Có thể sử dụng kỹ năng đặc biệt “Trượt vỏ chuối”]
[Ghi chú: Đây là vật mà Tinh Không Bạo Tạc - Tội Ác Chi Phong tặng cho Bạo Liệt Băng Diễm - Thiên Sứ Hạ Phàm trước khi tạm biệt, đây là điều bất ngờ sau khi mở ra.]
[Kỹ năng đặc biệt: Trượt vỏ chuối]
[Hiệu quả đặc biệt của kỹ năng: Người sử dụng có thể tự dẫm lên nó hoặc sử dụng là bẫy cho kẻ địch dẫm lên nó, sau khi dẫm lên chỉ có một tình huống duy nhất, khiến cho người dẫm phải vô điều kiện mà nhanh chóng vọt về phía trước một khoảng. không phụ trách tư thế lúc rơi xuống đất.]
[Ghi chú: Dẫm lên đi, xùy xùy xùy]
Quỷ khí!
Đúng rồi, đây là vỏ chuối của quả chuối mà vượn lớn Hắc Phong tặng cho mình trước khi tạm biệt.
Lúc ấy Tiêu Phàm còn nghĩ đồ dùng một lần có thể bổ sung 50% lượng HP thì là loại quỷ khí gì? Đây không phải là Tiêu Phàm cho rằng thuộc tính của [Tinh Tinh Nguyệt] không tốt, mà là nghe vẻ nó không được như mấy loại quỷ khí đồng nghiệp [Nhẫn Slime] với [Bầu rượu 999].
Cuối cùng thì hiện tại Tiêu Phàm cũng hiểu được, hóa ra [Tinh Tinh Nguyệt] này còn có thể support cho bản thân mình, sau khi cho Oa Ba ăn nó thì vẫn còn có thể mang đến cho mình một món quỷ khí mới.