Chương 158: Nhập Cảnh (1)
Tiêu Phàm không nhiều lời, lấy vỏ chuối nhét vào trong túi của mình, mặc dù [Tinh Tinh Nguyệt Da] mới xuất hiện cũng vô cùng kỳ lạ, nhưng chung qui cũng là một quỷ khí, thiếu chút nữa hắn đã có mắt không tròng mà vứt bỏ nó đi. May mắn là nó còn biết đường cứu chủ lúc nguy nhắc nhở bản thân mình, nếu không thì sẽ bỏ lỡ nó mất rồi. Mặc dù phương pháp cứu chủ có hơi kỳ lạ một chút, nhưng cuối cùng vẫn giúp được mình tránh khỏi một lần bắn lên mặt.
Các chiến sĩ Orge nghi hoặc nhìn Tiêu Phàm đang nhặt lên một cái vỏ chuối nhét vào trong túi của mình, Tiêu Phàm thấy được đám ngốc nghếch này đang dùng ánh mắt mở to kia nhìn chằm chằm mình, rất tự tại nói: “Oa Ba, anh quá ngang bướng rồi đó. Tôi đã nói với anh là đừng có ném đồ đạc linh tinh rồi mà, sao anh lại… Anh xem, lần này anh ăn xong đồ rồi lại còn vứt vỏ chuối xuống đất! Vỏi chuối là rác rưởi, anh vứt nó xuống đất làm ô nhiễm hoa cỏ là không đúng rồi! Tộc Orge các anh là chủng tộc trí tuệ, nhưng phải hiểu được một điều bảo vệ thiên nhiên là trách nhiệm của tất cả mọi người.”
Những chiến sĩ Orge này sau khi nghe lời phát biểu của Tiêu Phàm, lập tức cảm thấy anh Phạm đây không hổ là thánh nhân, phẩm cách lại cao thượng đến như vậy, vì bảo vệ thiên nhiên thậm chí không chê bẩn mà nhặt rác bỏ vào trong túi của mình. Mà ánh mắt bọn họ nhìn về phía Oa Ba lại càng tràn ngập hèn mọn, thật sự là làm mất mặt bộ tộc Orge.
Oa Ba có chút nghi hoặc, hình như cái vỏ chuối này không phải là do mình vứt? Chẳng lẽ lúc ấy bản thân mình bị thương quá nặng nên nhớ nhầm rồi?
…
Đám người Tiêu Phàm bọn họ lúc này tụ tập lại với nhau, sau khi ma nhện Phục Đích dùng tơ nhện để hạn chế hành động của Tiêu Phàm thật bại, cũng sẽ không bỏ qua cơ hội lần này. Bốn đôi mắt nhện của nó ánh lên tia sáng màu đỏ, nhấc lên hai chân trước bước từng bước hung mãnh về phía trước!
Tiêu Phàm nhìn thấy hành động của ma nhện Phục Đích lúc này, trong lòng cả kinh, hắn thầm nghĩ thôi xong rồi!
Hành động này bình thường tức là dấu hiệu báo trước quái vật sắp giải phóng kỹ năng. Mặc dù Tiêu Phàm đã ý thức được điều này, nhưng mà hiện tại đã không kịp để né tránh nữa rồi, bởi vì kỹ năng của con ma nhện Phục Đích này là Đích Thứ!
Tầng tầng nham thạch liên tiếp đâm lên khỏi mặt đất, tránh cũng không thể tránh được!
Mười chiến sĩ Orge và cả anh Phạm kính yêu của chúng ta đúng lúc đang đứng ở trên đó, một đám hoa cúc vàng óng ánh đón gió nhẹ nhàng nháy mắt nộ phóng, sáng rực rỡ nói không nên lời…
Tiêu Phàm ý thức được thời khắc nguy hiểm, hoa cúc thít chặt lại, tránh người khỏi nguy hiểm. Nhưng có cả một trận Đích Thứ đâm xuống vẫn sẽ khiến hắn chịu đủ đau thương.
Nhưng Tiêu Phàm lại không thể để ý đến bản thân mình nhiều như vậy, mà ngay khi Đích Thứ bắt đầu đâm xuống mặt đất thì điều đầu tiên mà Tiêu Phàm làm là nhanh chóng xem xét tin tức của các đồng đội…
50%, 40%, 45%, 35%, 60%, 23%, 56%, 23%, 46%, 2%!
Đây là lượng máu của các tộc nhân Orge sau khi trúng phải một đợt Đích Thứ của ma nhện Phục Kích.
Sau khi bị đâm một trận, lượng HP của các chiến sĩ Orge giảm đi không đồng đều, mỗi người một khác.
Mà Casserole vốn đã có lượng HP khá “tàn tật” thì hiện tại chỉ còn lại 2%! Phải dựa vào lượng HP 2% để duy trì mạng sống!
Tiêu Phàm hít vào một hơi, may là ông đây đã cho Casserole ăn một quả chuối rồi, nếu không với chiêu thức vừa rồi của ma nhện Phục Kích hắn ta thật sự sẽ nổ tung.
Tiêu Phàm lại lấy ra mấy bình [Thuốc trị liệu cấp thấp] đưa cho các chiến sĩ Orge, hắn xoay người nhẹ giọng phân công: “Mọi người không cần phải xông lên nữa, phần còn lại để tôi xử lí.”
“Không được! Làm sao chúng tôi có thể để một mình Phạm đại nhân đi mạo hiểm như vậy?” Casserole vừa nghe thấy Tiêu Phàm định đấu solo với ma nhện Phục Kích liền vội vàng kêu lên.
“Im miệng!”
Các chiến sĩ Orge chưa từng nhìn thấy khuôn mặt hung hăng đến vậy của Phạm đại nhân, trong một khoảng thời gian ngắn ngủi bọn chúng đều câm như hến.
Tiêu Phàm hung hãn trừng mắt với Casserole một cái: “Nghe này, nếu mọi người xông lên trước với trạng thái lúc này, chỉ cần không cẩn thận bị ma nhện Phục Kích quệt qua một cái thì đều có thể bay mạng ngay lập tức.”
Tiêu Phàm lại quét mặt qua các chiến sĩ Orge đứng xung quanh Casserole: “Mà những người có trạng thái hiện tại tốt hơn Casserole một chút thì cũng vậy thôi. Đương nhiên không phải tôi muốn nói là mọi người yếu đuối quá mức, mà là đối thủ hiện tại của mọi người, ma nhện Phục Kích đối với các anh lúc này là quá mạnh.”
“Nhớ kỹ đây. Đúng là bộ tộc Orge cần phải có dũng khí, nhưng cứ cố chấp lao vào chỗ chết không hề anh dũng chút nào, mà là ngu xuẩn. Hành động không sáng suốt này đúng là sự sỉ nhục đối với chủng tộc trí tuệ của các anh.”
Lời nói với giọng điệu uy nghiêm đánh vào trong lòng của mỗi một chiến sĩ Orge đang ở đây, bọn họ là những chiến sĩ tinh anh của bộ tộc Orge, bọn họ là sự tự hào của cả tộc Orge nhưng lại bị Tiêu Phàm phê bình thậm tệ như vậy, cho dù Tiêu Phàm là Phạm đại nhân mà trong suy nghĩ của bọn họ vô cùng tôn kính thì bọn họ vẫn vô cùng không phục.
Tiêu Phàm nhìn thấy dáng vẻ của những chiến sĩ Orge này, hắn biết bọn họ đang nghĩ điều gì trong lòng, bởi vì Tiêu Phàm cũng hiểu được sự cố chấp của bộ tộc này.
Tiêu Phàm cũng không nói gì với bọn họ nữa mà xoay người đi về phía của ma nhện Phục Kích, để lại một lời nói nhẹ nhàng nương theo gió mà bay vào trong tai của các chiến sĩ Orge…
“Yên lặng mà nhìn cho tôi, tôi sẽ dạy cho các anh phải tác chiến như thế nào? Không cần cứ phải đấu đá lung tung, chiến đấu cũng là một môn nghệ thuật!”
Các chiến sĩ Orge nhìn theo bóng dáng rời đi vô cùng tiêu sái của Tiêu Phàm, bọn họ thật sự bị Tiêu Phàm kìm kẹp, không hề bước lên nửa bước, mà chỉ nhìn Tiêu Phàm đi về phía chiến trường.
…
Trong lòng Tiêu Phàm thở phào một hơi, rốt cuộc cũng có thể giữ chân được đám ngốc đáng yêu đó, để bọn họ không làm phiền mình nữa.
Có điều cảm giác cố tình giả bộ đàn áp cũng rất được, trước đây hắn vẫn luôn phải khiêm tốn, hiền lành dễ tính, xem ra thỉnh thoảng cường thế một chút cũng không phải là xấu.
Tiêu Phàm nhìn thoáng qua lượng HP sau khi bị “bạo cúc” của mình, hẳn đã có thể sử dụng kỹ năng Danh Hiệu Dị Biến rồi?
Tiếc rằng nhiệm vụ yêu cầu phải dẫn theo mười chiến sĩ Orge đi thảo phạt ma nhện Phục Kích, nếu không hắn đã có thể rời khỏi đội ngũ để dùng BUFF “Cô Độc”, có điều để đối phó với nó thì có “Nha Sĩ” biến dị cũng đã đủ rồi.
Tiếp theo đây, hắn sẽ phải một mình đối mặt với con nhện kia rồi.
Tiêu Phàm ngẩng đầu lên lại đối mặt với con ma nhện Phục Kích màu đen kia, trong mắt hắn hiện lên vẻ tự tin. Bởi vì không biết tại sao Tiêu Phàm lại cảm thấy trang thái của hắn lúc này vô cùng tốt, dễ dàng khiến cho hẳn tự cảm thấy mình vĩ đại.
Có lẽ đây là ảo giác xuất hiện vì hắn vừa mới cố tình tỏ ra áp bức với các chiến sĩ Orge nhỉ? Tiêu Phàm cười khổ, có điều cảm giác này thật sự không tệ.
Ma nhện Phục Kích nhìn thấy Tiêu Phàm đang từ từ đi tới, không hiểu vì sao nó bỗng nhiên lại cảm thấy người trước mặt mình có chút uy hiếp ngầm, trong lòng nó có chút hoảng hốt nhưng trong nháy mắt lại trở thành tức giận. Nó thầm nghĩ, bản thân mình vì sao lại phải cảm thấy sợ hãi trước một sinh vật nhỏ bé này chứ?
Đúng thật là vớ vẩn!
Vì vậy ma nhện Phục Kích thét dài một tiếng, tám chân cùng nhấc lên phóng về phía Tiêu Phàm.
Tiêu Phầm nhìn thấy ma nhện Phục Kích đang lao thẳng về phía mình, mặt hắn xuất hiện ý cười, một thanh kiếm khác xuất hiện trong tay hắn, hắn đạp gió, trực tiếp đón nhận.
Trong khi đó ma nhện Phục Kích nhanh chóng tiếp cận được Tiêu Phàm, mặc dù cơ thể của Tiêu Phàm nhỏ hơn ma nhện Phục Kích rất nhiều, nhưng ở trong mắt của những chiến sĩ Orge, hai “người” này lại tựa như hai khối thiên thạch cấp tốc lao vào nhau, dường như chúng sẽ đâm vào nhau ngay lập tức tạo ra vô số tia lửa…