Chương 159: Nhập Cảnh (2)
Thân thể của Tiêu Phàm thực yếu ớt, sau khi dính phải một đợt Đích Thứ, lượng HP hạ thấp đến mức ngay cả kỹ năng Danh Hiệu Dị Biến cũng đã có thể sử dụng được, lúc này xông lên chiến đấu là một việc hết sức nguy hiểm.
Có điều lượng HP còn lại của ma nhện Phục Kích cũng không còn nhiều lắm, trước đây đã bị các chiến sĩ Orge làm giảm đến 49% máu, lại vô tình để bị Tiêu Phàm làm giảm thêm một chút, lúc này cũng chỉ còn lại khoảng 20% lượng HP mà thôi. Cho nên ngay từ khi bắt đầu ma nhện Phục Kích đã tấn công Tiêu Phàm càng ngày càng điên cuồng.
Nhưng thật ra lúc này Tiêu Phàm lại không hề cảm thấy sợ hãi trước sự điên cuồng của ma nhện Phục Kích.
Từng chiêu từng chiêu gọn gàng dứt khoát, một tiến một lùi không hề hoảng loạn, chống đỡ né tránh vững vàng ổn định.
Rõ ràng xét về bề ngoài hay bản chất bên trong thì ma nhện Phục Kích vẫn luôn chiếm ưu thế. Nhưng ngay lúc này khi hai người bắt đầu giao đấu lại tựa như Tiêu Phàm mới chính là đại quái vật, còn ma nhện Phục Kích chỉ tựa như là một đứa nhóc yếu đuối.
Bởi vì ma nhện Phục Kích đánh theo kiểu rất loạn, nó loạn tựa như một con côn trùng không đầu, mà Tiêu Phàm lúc này lại chiến đấu rất nhàn, nhàn trong nhàn nhã, một phong thái tùy ý thanh nhàn, hai bên cứ như vậy mà phân cao thấp với nhau.
Loại cảm giác kỳ quái này cứ mãi quanh quẩn trong lòng các chiến sĩ Orge, bọn họ nhìn thấy Tiêu Phàm chạy qua chạy lại rất linh hoạt giữa tám chân của ma nhện Phục Kích. Tiêu Phàm phóng khoáng tiêu sái, rõ ràng là hắn có một nhịp chiến đấu rất nhanh chóng, nhưng trong lòng bọn họ lại cảm thấy rất chậm, có lẽ là bởi vì cảm giác mâu thuẫn đến từ phong cách thanh nhàn trong chiến đấu của Tiêu Phàm.
Vốn dĩ các chiến sĩ Orge nghĩ rằng anh Phạm cùng lắm cũng chỉ mạnh hơn các chiến sĩ tinh anh Orge một chút mà thôi. Nhưng lúc này bọn họ nhìn thấy Tiêu Phàm chiến đấu với ma nhện Phục Kích, các chiến sĩ Orge đã hiểu rằng bản thân mình đã quá kiêu ngạo. Năng lực chiến đấu của anh Phạm mà bọn họ vẫn luôn tôn kính làm sao có thể ngang hàng với bọn họ được chứ? Rõ ràng là cao hơn rất nhiều có được không?
Tiêu Phàm không biết những chiến sĩ Orge lúc này đang suy nghĩ những gì? Hắn chỉ cảm thấy chiến đấu như lúc này thật sự rất sướng, hắn cảm thấy chỉ cần trong tay hắn có kiếm. hắn có thể lập tức biết được mình phải chém thế nào, khua thế nào, đâm thế nào, gọt thế nào, đỡ thế nào? Loại cảm giác này thật sự rất kỳ diệu, khiến cho Tiêu Phàm cảm thấy hắn lúc này không giống như đang chiến đấu mà là đang hưởng thụ trận đấu, cảm thụ bầu không khí muốn gì làm nấy này, Tiêu Phàm có phần muốn rên rỉ.
Ma nhện Phục Kích lại không nghĩ như vậy, nó cảm thấy tình hình lúc này rất không ổn, người trước mắt mình lúc này rõ ràng mình có thể bóp chết một cách dễ dàng, nhưng lại không biết vì sao mà bản thân mình lại không thể đụng đến được một sợi lông nào của hắn.
Ma nhện Phục Kích càng đánh càng nhanh, càng đánh càng rối, đến cuối cùng nó cũng không còn muốn đánh tiếp nữa.
Lúc này cổ tay cầm kiếm của Tiêu Phàm xoay tròn, thân kiếm giơ ra chặn lại công kích đánh úp từ chân của ma nhện Phục Kích, thậm chí hắn không cần phải nhìn bằng mắt mà cứ tự nhiên như vậy, hơn nữa hắn còn nhân cơ hội này trộm chém ma nhện Phục Kích một nhát.
Lần đánh này trạng thái của Tiêu Phàm rất tốt, từ lúc hắn đăng nhập vào “Tân Sinh” cho đến giờ chưa từng đánh tận hứng đến như vậy. Bởi vì thế nên hắn càng đùa giỡn điên cuồng hơn nữa, đến khi hắn lấy ra [Rượu trắng của Orge] uống một ngụm, vẫn còn chưa nuốt đã hắn phun ra một ngụm lên đầu của ma nhện Phục Kích, cứ như một hớp rượu này rơi vào đầu của ma nhện Phục Kích liền có thể khiến cho trạng thái của nó bị anh hưởng.
[Rượu trắng của Orge] mang trong mình đặc hiệu gây hỗn loạn được phun thẳng vào ót của ma nhện Phục Kích, hương rượu nồng đậm khiến cho ma nhện Phục Kích cảm thấy choáng váng một hồi.
[Hệ thống nhắc nhở: Chúc mừng người chơi Mệnh Phàm lĩnh ngộ được kỹ năng Tửu Tinh Thổ Thức]
[Tên: Tửu Tinh Thổ Tức]
[Loại hình kỹ năng: Kỹ năng chủ động.]
[Đặc hiệu: Ngậm một ngụm rượu, sau đó phun về phía quân địch có thể tạo thành choáng váng ngắn ngủi, hiệu quả choáng váng liên tục trong 0.5 giây, thời gian cooldown không có (Muốn phun lúc nào thì phun)]
[Điều kiện sử dụng: Trong miệng có rượu]
[Ghi chú: Làm một Trần Mỹ Gia biết phun rượu nhé? (Dùng một ngụm rượu trắng phun chết bạn!)]
Tiêu Phàm nghe được thông báo bất thình lình của hệ thống mà vô cùng vui vẻ, hắn không ngờ rằng tùy tiện phun một ngụm cũng có thể lôi ra được một kỹ năng, chiến đấu ở đây một thời gian ngắn cũng có thể tìm ra được thật nhiều kỹ năng, hôm nay hắn đã trúng mánh rồi.
Thừa lúc ma nhện Phục Kích choáng váng một lúc, Tiêu Phàm không hề khách khí chém một nhát về phía ót của ma nhện Phục Kích.
Ma nhện Phục Kích ăn đau liền lập tức thanh tỉnh, nó thầm nghĩ sinh vật trước mắt này không phải là hack chứ? Làm sao lại khó hạ đến như vậy? Phun ra một ngụm nước miếng cũng có thế khiến nó choáng váng.
Hiện tại hai kỹ năng Triền Ti cùng Đích Thứ của mình vẫn chưa cooldown xong. Không được! Nếu cứ như thế này thì mình sẽ xong đời.
Có lẽ trở lại sào huyệt mình sẽ chiến đấu được, nghĩ như vậy ma nhện Phục Kích cũng không đánh nữa, bỏ lại Tiêu Phàm rồi chạy về phía hang ổ của mình.
Tiêu Phàm đúng là đánh đến sướng tay, thấy ma nhện Phục Kích quay đầu chạy trong lòng hắn rất không khoái trá.
Nhưng khi nhìn thấy hướng chạy của ma nhện Phục Kích, Tiêu Phàm lại cười dâm đãng, mày cho rằng tao vừa để đám người Casserole làm gì chứ?
Lúc này ma nhện Phục Kích đã không thể chống cự được trước mặt tên sinh vật “nhỏ yếu” này, mất hết thể diện chạy trối chết. Bởi vì nếu như nó nán lại một chút thì thật sự có khả năng bị con “quái vật nhỏ” hack này trêu chọc rồi nghẹn khuất đến chết.
Nhưng nếu như nó có thể trở về trong sào huyệt của bản thân, chiến đấu ở trong đó tất nhiên nó có thể chuyển bại thành thắng. Bởi vì đấy là sân nhà của nó, có rất nhiều bẫy mạng nhện được nó bố trí từ trước đến nay. Chỉ cần sinh vật khác vướng vào những cái bẫy đấy thì sẽ bị hạn chế hành động, mà nó lại không hề bị cản trở trong đấy.
Có câu nói như thế này: chỉ có con nhện mới có thể bình yên vô sự trong mạng nhện.
Không chỉ có thế, nó còn bố trí rất nhiều trứng ma nhện bên trong sào huyệt. Những quả trứng ma nhện này bị người ngoài đụng vào kích thích sẽ lập tức vỡ ra, nở ra một con ma nhện Phục Kích loại nhỏ tham gia chiến đấu.
Nghĩ như vậy, ma nhện Phục Kích cảm thấy kiêu ngạo vì sự phòng ngừa của bản thân trước kia. Bây giờ nó đã sắp chạy về đến sào huyệt của bản thân rồi, mà tên kia vẫn còn đang chạy chậm rì rì phía sau nó. Đợi lát nữa hắn đến nơi thì có trò hay rồi.
…
Bỗng nhiên ma nhện Phục Kích dừng bước lại, nó nhìn mọi thứ xung quanh rồi hơi ngây người. Bởi vì hang động lớn dưới chân sườn núi đã không thấy nữa rồi. Nói chính xác hơn là cửa vào hang động dưới chân sườn núi đã bị người ta dùng tảng đá lớn lấp lại từ lúc nào không biết.
Tiêu Phàm thong dong đi phía sau ma nhện Phục Kích, nhìn vào khung cành tuyệt đẹp phía cửa vào hang động kia, hắn tự đắc quay người, giơ ngón cái lên với các chiến sĩ Orge đứng phía sau.
Các chiến sĩ Orge nhìn thấy dấu tay của Tiêu Phàm, bọn họ cùng vui vẻ phấn khởi giơ ngón tay cái về phía Tiêu Phàm, mà trên mặt họ lúc này cũng tràn đầy ý cười. Không biết là do bọn họ đi theo Tiêu Phàm nhiều ngày hay vì cái gì khác mà bọn họ nhìn không còn chất phác như ngày xưa, nhìn hơi giống kẻ trộm, thậm chí còn có chút đáng khinh.
Khác với nhóm Tiêu Phàm, lúc này ma nhện Phục Kích đang vô cùng lo lắng. Trong lòng nó chỉ nghĩ đến việc muốn nhanh chóng quay lại sào huyệt của bản thân mình, nó bay nhanh đến trước của động, nâng chân trước lên điên cuồng đâm chọc vào tảng đá chặn cửa. Nó có ý đồ đục một lỗ hổng trên tảng đá để có thể đi vào sào huyệt.