Ác Ma Doanh Địa

Chương 162: Sự Trở Về Của Các Cô Gái

Chương 162: Sự Trở Về Của Các Cô Gái

Mặc dù khi mới gặp, Tiêu Phàm vẫn không ngừng buông lời oán hận đám Orge này nhưng đến lúc phải tạm biệt hắn lại cảm thấy thương tiếc.
Sau khi các chiến sĩ Orge giao “Trứng Nhện Ma” cho Tiêu Phàm, hắn chưa kịp nói lời tạm biệt với lũ ngốc chân chất đó, hệ thống đã hết sức tuyệt tình nhanh chóng xóa bỏ bọn họ, ngay cả một vết tích cũng không lưu lại.
Đối với điều này, Tiêu Phàm không nhịn được muốn nói với hệ thống: “Đệt!”.
Bộ tộc Orge chỉ là một tình tiết phó bản trong nhiệm vụ truyền thuyết về người thừa kế của Hiriston. Đương nhiên sau khi Tiêu Phàm hoàn thành nhiệm vụ, thung lũng lại bị biến đổi trở về hình dạng vốn có lúc trước.
Một đám Orge xanh xanh vàng vàng ngây ngốc dạo chơi dưới thung lung, vẫn là bộ dáng ngu xuẩn, xấu xí kia nhưng khi nhìn về phía Tiêu Phàm lại không có cảm giác quen thuộc như lúc trước, chỉ tỏ ra thờ ơ và xa lạ khiến Tiêu Phàm cảm thấy có chút mất mát.
Tiêu Phàm buồn bã thầm nghĩ: “Không biết lúc này đám người như Orge Shaman Ruba, tộc trưởng Orge Simba, chiến sĩ Casserole, Oppa Bà Bà bị chuyển đổi đến nơi nào rồi, phải chăng sự xuất hiện của bọn họ chỉ vì nhiệm vụ của mình mà tồn tại.
Toàn bộ thế giới trong game tựa như thật vậy! Tiêu Phàm cảm khái một tiếng.
Không nghĩ tới trong game lại respawn lại số liệu, khiến người ta cảm giác như hết thảy đã trải qua một đời người. Nếu như lại trải qua mấy lần tương ngộ như thế này, Tiêu Phàm nghĩ hắn sẽ nhồi vào đầu suy nghĩ tang thương của một ông già mất. Hơn nữa, những nhân vật trong game nếu có thể giống ngoài đời thực, muốn gặp nhau liền gặp được ngay thì thật tốt.
Duy chỉ có người khiến Tiêu Phàm cảm thấy “Muốn gặp nhau liền gặp được ngay thật chẳng tốt tí nào!” đó chính là cô nàng Lilith điên rồ này!
Ở đây là bên trong ngôi nhà đất của Lilith ở thành Abaddon ác ma …
“Ác ma nhỏ đáng yêu của ta! Nhanh như vậy mà đã trở lại! Tỷ tỷ còn tưởng đệ đã chết rồi!”
Vẫn là chiếc váy liền ngắn cũn cỡn hở ngực màu tím, vẫn là làn da vàng nâu gợi cảm, vẫn là ánh mắt ma mị mê hoặc lòng người, vẫn là điện hạ xinh đẹp của chúng ta… Lilith.
“Này! Cô chú ý hình tượng một chút được không! Tôi đến bộ lạc Orge nghe nói cô là trưởng công chúa điện hạ. Trưởng công chúa điện hạ Lilith nha! Cô nhìn lại cô bây giờ xem có chút dáng vẻ nào của công chúa không?” Tiêu Phàm nhìn Lilith vừa cầm bầu rượu vừa điên cuồng bò lên trên người mình, hắn lo lắng kêu rống lên.
Làm một người đàn ông bình thường, đối mặt với tình cảnh như vậy rất khó có thể kiềm chế được. Điều vô cùng bi thảm hơn cả, Tiêu Phàm vẫn còn là loài sinh vật mang tên “Xử nam” có sức miễn dịch thấp với sắc dụ.
Sau khi Lilith uống rượu hả hê, cả ngày say bí tỉ nên không còn khống chế được bản thân.
Bây giờ say thành dáng vẻ nhão như bún này, đoán chừng ngay cả mình đang làm gì cũng không biết.
Không được! Nếu còn tiếp tục như này nữa thì luồng sức mạnh Hồng Hoang kia sẽ thật sự bùng phát mất! Như vậy sẽ gây cho mình vô số tai họa, tất cả tính vĩnh cửu cũng sẽ bị giảm xuống 50%. Thế ta còn gì để chơi nữa!
“Trưởng công chúa điện hạ? Lâu rồi không có ai xưng hô cái tên này!” Lilith nghe thấy Tiêu Phàm nói, trong nháy mắt dùng tay khẽ kéo váy lên, hơi ngồi xổm về phía trước rồi hành lễ: “Xin chào! Thế nào? Như này đã đủ thùy mị rồi chứ!”
Tiêu Phàm cảm thấy bộ dạng điềm đạm thùy mị này của Lilith quả thực không tồi đâu! Có điều cô ta đã mặc váy ngắn, sao còn phải khẽ kéo váy lên nữa?
Tiêu Phàm ngửa đầu, tay phải ấn mũi cô nàng, trong lòng thầm mắng: “Đồ đáng chết này mà “Ra tay” thì mình chỉ có chết!”
Tiêu Phàm còn đang hoài nghi liệu có phải họa sĩ xây dựng hình ảnh Lilith đã tham khảo từ tính cách “Da thịt” của nhân vật nữ trong Anime của Nhật Bản hay không.
“Đùa thôi! Đùa thôi mà! Đừng nôn nóng! Ta vốn là loại người nhàm chán. Sao có thể thùy mị nết na như vậy. Bọn họ cũng chưa bao giờ gọi ta là cái gì mà trưởng công chúa điện hạ, đều là do lũ quỷ nghịch ngợm gây chuyện đó tự ý gọi. Haiz! Đệ đỏ mặt cái gì? Thật đáng ghét! Trông đệ như vậy làm ra cũng ngại ngùng theo.” Lilith vừa cười vừa mắng yêu, vỗ vào người Tiêu Phàm một cái.
Lilith có lẽ vì say rượu nên đã mất đi lý trí lúc trước, hoàn toàn không khống chế sức lực của cái vỗ này. Tiêu Phàm chỉ cảm thấy tựa như một bị cỗ xe tải đụng vào, trong chốc lát cảnh vật trước mắt bay lùi lại.
Lúc kịp nhận ra thì Tiêu Phàm đã ngã xuống khoảng đất phía ngoài căn nhà, mà trên tường ngôi nhà đất còn lưu lại một vết ấn ký hình người.
Tiêu Phàm từ trên mặt đất bò dậy, nhìn khuôn hình nghệ thuật vừa xuất hiện trên bức tượng căn nhà đất của Lilith mà rùng mình, sợ hãi.
Thật là quá đáng sợ! Không hổ là nữ vương! Thực lực đúng là quá cường đại!
Đúng lúc này, một âm thanh quen thuộc khiến người ta chán ghét vang lên bên tai Tiêu Phàm: “Phàm muội muội! Phàm muội muội đáng yêu của ta! Có nhớ tỷ tỷ không?”
Đậu xanh rau má! Lại thêm một cô nàng phiền phức trở về…
Tiêu Phàm vừa quay người lại đã nhìn thấy bóng dáng yểu điệu quen thuộc đang đi về phía mình.
Xem ra không chỉ có Hổ Nữu, Xà Cơ, Bán Trường Miên mà còn cả Miên Miên cũng đã trở về.
“Không có.” Tiêu Phàm lạnh lùng trả lời, cũng chẳng thèm nhìn Hổ Nữu lấy một cái.
“Ay ya! Phàm muội muội! Đừng dối lòng! Mau mau thừa nhận đệ nhớ tỷ tỷ đi!”
“Chỉ biết nói mấy lời đùa giỡn bậy bạ linh tinh, lúc chiến đấu thì toàn vướng víu, vô dụng. Ai mà nhớ cô chứ!” Tiêu Phàm từ lúc gặp mặt đến giờ vẫn không hề nhường nhịn Hổ Nữu, cho dù giờ đây tương phùng sau bao lâu xa cách nhưng vẫn độc miệng nói cô nàng như cũ.
“Phàm muội muội! Đệ nói Trường Miên muội muội như vậy mà cũng nói được sao?” Hổ Nữu xoay người sang chỗ khác, khuôn mặt cảm thông nhìn Bán Trường Miên.
Bán Trường Miên nghe xong liền giật mình, dùng ngón tay mảnh khảnh luống cuống chỉ vào người mình, vội vàng hấp tấp nhìn về phía Tiêu Phàm nói: “Đội trương, anh đang nói em sao?”.
Dáng vẻ Bán Trường Miên như sắp khóc đến nơi, trông rất đáng thương.
“Anh không có nói em đâu! Anh đang nói thứ con gái lưu manh xấu xa như Hổ Nữu kia cơ!” Tiêu Phàm vội vàng hết lòng giải thích với Bán Trường Miên.
“Haiz! Phàm muội muội! Tỷ tỷ xinh đẹp như vậy! Sau khi ta đi, bỏ mặc lại đệ, nhất định sẽ khiến đệ vô cùng cô quạnh. Có phải từng giây từng phút đệ luôn nhớ đến ta không? Mau thừa nhận đi!” Ngữ khí Hổ Nữu vẫn kiêu ngạo tự mãn như cũ, chỉ nghe thôi là đã muốn đánh.
“Ha ha! Không có!”
“Ơ! Cái thái độ gì vậy? Mấy ngày không gặp nên đủ lông đủ cánh cứng cáp rồi phải không!”
Hổ Nữu vừa nói vừa lấy chiếc roi của cô nàng ra, nhanh chóng bước về phía trước, bá đạo xoắn một phát vào cổ Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm không nghĩ tới Hổ Nữu vừa gặp mặt đã dùng chiêu thức có phần thô bạo này khiến hắn không kịp phòng bị. Hỗ Nữu tay cầm chiếc roi tinh tế kia tiếp tục siết chặt lấy cổ Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm lập tức dùng tay tóm chặt lấy roi da nhưng Hổ Nữu không những buông tay mà còn nghiến răng nghiến lợi nói: “Mau nói có!”
Hai khối mềm mại của Hổ Nữu áp sát lưng cùng với chiếc cổ đang bị ghìm đến nghẹt thở kia khiến gương mặt của Tiêu Phàm trở nên đỏ ửng lên. Khí lực hắn tựa như lúc còn bú sữa mẹ chật vật nói: “Không có!”.
“Ái chà! Tính tình đệ càng ngày càng bướng bỉnh rồi! Lâu quá không trị giờ bắt đầu không coi ai ra gì rồi!”
Bán Trường Miên hết sức ngưỡng mộ nhìn Hỗ Nữu cùng Tiêu Phàm thân mật với nhau, đương nhiên hai người trong cuộc lại không hề nghĩ như vậy.
Hổ Nữu chỉ cảm thấy lâu rồi không hành hạ tên Tiêu Phàm tồi tệ này nên có chút không quen. Mà trong lòng Tiêu Phàm chỉ muốn kiên quyết làm vị nam tử hán đại trượng phu, vĩnh viễn sẽ không bao giờ khuất phục tín niệm loại nữ nhân lưu manh bao lực này.
Xà Cơ vẫn luôn nhìn dáng vẻ “Thân mật” của Tiêu Phàm cùng Hổ Nữu, không hiểu sao trong lòng có chút không vui, vênh mặt lên bĩu môi một cái, hai mắt mở trừng trông rất đáng yêu.
Sau đó Xà Cơ thở mạnh một hơi đi thẳng về phía trước, đưa tay tách hai người đồng đội hết sức ngang bương này ra, vô cùng nghiêm túc nói: “Đừng nghịch nữa!”.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất